Ầm một tiếng. Đầu óc ta như muốn nổ tung. Túi sưởi trong tay rơi xuống đất kêu một tiếng "bịch", ta choáng váng, mềm nhũn người trên ghế dài.
"Cha ta... mưu phản sao?"
Tại sao? Làm một dị tính vương yên ổn không tốt sao, tại sao phải...
"Tiểu Điệp, tin này ngươi nghe từ đâu? Đừng lừa ta, cha ta không có dã tâm, làm sao có thể mưu phản chứ?"
Tiểu Điệp cúi đầu, nói nhỏ: "Hai tháng nay, Nhiễm phủ của chúng ta bị người của lão gia vây kín không một kẽ hở, không cho người trong phủ ra ngoài, nô tỳ cũng chỉ nghe từ bà tử giao gạo mì bên ngoài... Lão gia dẫn người áp sát kinh thành, nói muốn lật đổ Hoàng đế. Khi xưa Hoàng đế g.i.ế.c Thái tử điện hạ để lên ngôi, vậy nên đại thần trong triều đa phần không phục. Hơn nữa... bên lão gia tung tin Thái tử không chết, hiện giờ các đại thần trong triều đều giữ thái độ chưa quyết định, không biết tin tức là thật hay giả."
Tạ Thừa Cảnh hắn... không chết?
Cha ta tung tin Tạ Thừa Cảnh không chết? Vậy là người đang giúp Tạ Thừa Cảnh đoạt lại ngôi vị Hoàng đế sao?
Tiểu Điệp thấy sắc mặt ta biến đổi liên tục, nhẹ nhàng an ủi: "Quận chúa, nếu như lão gia đã dám làm thì cho thấy ngài ấy có nắm chắc, hơn nữa người nghĩ xem, nếu lão gia giúp Thái tử thành công đoạt lại ngôi vị Hoàng đế, nói không chừng người..."
Nói không chừng... có thể gả cho Tạ Thừa Cảnh?
Ta cúi đầu, cảm thấy hơi khó chịu. Nhưng Tạ Thừa Cảnh chỉ gặp ta một lần, còn là gặp từ xa. Hắn không biết ta trông như thế nào, cũng chưa từng nói chuyện với ta, không biết ta là người thế nào, thành thân với ta, hắn có chịu không?
Hơn nữa Lý Cảnh hắn...
Ta sờ lên môi, che giấu sự khác lạ trong lòng.
16
Vào đông rồi.
Trong khoảng thời gian này, ta chưa từng ngủ ngon giấc. Chiến trường đao kiếm không có mắt, cha ta đã hơn mười năm không ra trận, ta sợ ông ấy xảy ra chuyện gì.
Ông ấy sợ Nhiễm phủ gặp nguy hiểm, đã để lại toàn bộ tinh binh bên cạnh phủ, vây kín không một kẽ hở. Ta muốn ra ngoài thắp hương cầu phúc cũng không được.
Haiz.
Nhưng vừa nghĩ đến trong triều không chỉ có một mình cha ta phản, ta cũng yên tâm phần nào.
Đương kim Hoàng đế tàn bạo, lòng dân trên dưới hoang mang, đã có không ít thần tử phản chiến.
"Quận chúa, Quận chúa! Tin tốt! Mấy người lão gia đã đánh vào kinh thành rồi!"
Ta bật dậy, trên mặt tràn dầy vui mừng.
"Thật sao? Cha ta không bị thương chứ!"
"Không có không có, lão gia vẫn khỏe, tình trạng của lão gia cực kỳ tốt! Chỉ là... khi lão gia đánh vào kinh thành, tên bạo quân kia đã bị dân chúng trong thành g.i.ế.c chết, vứt xác ở đầu ngõ rồi."