" Sau sự kiện đó mẫu hậu của ta thực sự đã mang thai và ta đã được sinh ra với lời nguyền như vậy. Cho dù bọn họ có làm cách gì, ấn ký đó vĩnh viễn đều không thể biến mất, cho dù Albert đế đã dùng sinh mạnh của mình để chuộc tội, lời nguyền cũng không thể hóa giải. Một ngày nào đó ta sẽ thực sự biến thành ác quỷ như lời bà ta nói. Nhưng Eirlys à ! ta không sợ điều đó, nhưng nếu nó khiến nàng cảm thấy ghê tởm ghét bỏ ,t a sẽ thực sự sợ hãi ..."
Đại công tước mệt mỏi gối đầu trên chân nàng mà nghẹn ngào nói, đến một góc mặt của mình cũng không muốn để nàng nhìn thấy, lại càng không muốn nhìn thấy biểu cảm nào đó của nàng. Anselm sợ một lần nữa ngước lên sẽ vẫn lại là ánh mắt đó, ánh mắt giống hệt của mẫu hậu khi nhìn thấy bản chất thật sự của con người hắn.
" Đại công tước !"
"Anselm ! hãy gọi ta là Anselm. Đừng dùng kính ngữ để gọi ta nữa được không Eirlys ?" Hắn cầu xin nàng, chỉ có như vậy hắn mới cảm thấy giữa nàng và hắn không tồn tại bất kì khoảng cách nào. Eirlys thật sự ở bên cạnh hắn, trái tim của nàng vẫn hướng về hắn.
" Anslem. " Nàng chiều theo ý của đại công tước, gọi tên hắn một cách ấm áp đầy tự nhiên không chút gượng gạo, tựa như đó là một cái tên thân quen mà nàng đã gọi không biết bao nhiêu lần . Cảm xúc chân thật của nàng cũng vì chủ nhân cái tên đó mà xuất hiện, nàng sao có thể không quen thuộc cái tên đó cho được.
" Sao ngài có thể biết em sẽ ghê tởm hay căm ghét ngài chỉ vì một lời nguyền như vậy được cơ chứ. Đến Rodgo còn chẳng thể dọa sợ đến em, bộ dạng này thì có thể khiến em sợ hãi bằng cách nào đây hả Anslem ?. "
Nàng nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc đen của hắn, đưa hai bàn tay nhỏ của mình nâng khuôn mặt vẫn luôn cúi gặm không chịu nàng nhìn của đại công tước lên.
Đồng tử mang sắc đỏ đậm đã dịu xuống không còn chút sát khí, Eirlys vậy mà lần đầu nhìn thấy đôi mắt của Anselm long lạnh ậng nước như vậy. Không nghĩ bộ dạng đáng thương này hiện diện trên gương mặt cương nghị của đại công tước lại không có một chút không phù hợp nào. Đại công tước lúc này giống một chú sư tử nhỏ sợ bị vứt bỏ đến nỗi thu hết cả sự hung dữ lẫn móng vuốt của mình là làm vẻ tội nghiệp. Eirlys không nhịn được phì cười một tiếng rồi đặt một cái hôn lên trán của Anselm.
Đại công tước có chút luống cuống nhìn nàng, ánh mắt của nàng nhìn hắn lúc này tựa như đã trở về như ban đầu, không còn lạnh lùng xa cách như khi nàng vừa rời khỏi căn phòng đó. Đây là một giấu hiệu tốt đúng chứ ?
Anselm cũng không còn cứng đầu cứng cổ, cố gắng che dấu cảm xúc của mình như mọi khi, hắn dịu dàng mỉm cười hưởng thụ sủng ái của nàng. Eirlys khẽ chạm lên chiếc mặt nạ sắt xấu xí lạnh lẽo trên gương mặt hắn, nó rốt cục có thể ghê rợn đến mức nào mà khiến đại công tước tự tin đến vậy ?
Cảm nhận được ý đồ của nàng, đại công tước giật mình tránh né bàn tay đang chạm lên chiếc mặt nạ của hắn. Eirlys lại một mực dùng sự chân thành của bản thân nhìn vào mắt hắn, nàng không hề từ bỏ ý muốn của mình. Đại công tước sẽ không từ chối bất kỳ mong muốn nào của nàng , chỉ cần Eirlys lên tiếng. Nàng đã lựa chọn không lên tiếng chỉ vì không muốn cưỡng ép hắn, giữa nàng và đại công tước đều cần sự tin tưởng thành thật từ đối phương. Nếu Anslem từ chối nàng, chứng tỏ ngài ấy vẫn chưa thể tin tưởng bản thân như ngài ấy nghĩ. Nàng không hề e sợ trước dáng vẻ của đại công tước cũng bị ép thành e sợ thật mất.
Đại công tước đã không biết phải tích góp đủ bao nhiêu sự tự tin mà nói ra bí mật của mình, nhưng lớp mặt nạ này là giới hạn cuối cùng của hắn. Chính Anselm còn cảm thấy nó thật xấu xí, gớm ghiếc, hắn có thể hy vọng gì nếu để nàng thấy được nó chứ...
________________________________________________
Đến cuối cùng Anslem vẫn phải chịu thua tự tháo đi lớp mặt nạ che dấu đi bản thân mình bấy lâu nay. Đặt cược một lần, để hắn có thể hoàn toàn buông bỏ đi nhưng chướng ngại của bản thân, tin tưởng chính mình một lần rằng hắn cũng là một con người đáng để nàng quý trọng.
Eirlys nhìn lớp mặt nạ sắt đang dần được hạ xuống, hiện ra trước mặt là là một góc mặt đã bị hủy hoại bời lời nguyền của mụ phụ thủy. Lớp da bên góc mặt trái của đại công tước lựa như bị lột ra rồi đem đi dốt cháy , ở khóe mắt còn nổi lên những bọng nước nhỏ màu đỏ như máu , trên trán còn có một hình tròn nhỏ tựa như chiếc sừng của ác quỷ đã bị cưa bỏ. Quả thực là một bộ dạng có chút không giống người bình thường, nhưng điều đó cũng chẳng khiến Eirlys e ngại. Nàng đưa tay chạm nhẹ mà cảm nhận lấy nó, khá khô ráo chứ không phải kiểu mưng mủ vết thương như nàng nghĩ.
Đối với người ở thế giới này khuyết điểm của Anselm có thể là một điều quái dị không tuân theo lẽ thưởng của tự nhiên, khiến người khác sẽ có chút khó chấp nhận. Bởi vì đối với họ những thứ đẹp đẽ đều được coi là tạo hóa của trời đất, phép màu của các vị thần, còn sự hiện diện của những thứ xấu xí quái dị đều chỉ có thể đến tư nhưng nơi xấu xa đen tối của địa ngục và là sự trừng phạt của những tên ác quỷ.
Nhưng Eirlys đâu phải là người của thể giới này, nàng chỉ là linh hồn đã mất đi thể xác vô tình lạc lối đến đây mà thôi, đến việc bản thân có là một con người thật sự hay không nàng còn chẳng dám chắc. Thân xác thật sự của nàng còn chẳng đẹp đẽ bằng đại công tước, nếu mà dùng bộ dạng nửa người nửa máy đo mà xuất hiện, người có thể thật sự bị dọa sợ không biết nên là nàng hay là hắn nữa.
Nàng vui vẻ mỉm cười nhìn những chiếc lông mi đang run rẩy trên khóe mắt của Anselm, kể từ túc tháo chiếc mặt nạ ra, đại công tước vẫn luôn nhắm chặt mắt làm gì có bộ dạng nhưng muốn đối diện với nàng giống như lúc chấp nhận yêu cầu quá đáng của Eirlys .
'Tiểu thiên thần đem gương mặt xinh đẹp thánh thiện của mình ghé sát lại gần ác quỷ, nàng dịu dàng đặt một nụ hôn nhẹ lên trán hắn, tiếp theo là con mắt bị bao phủ bởi lớp da kinh khủng kia, lần xuống sống mũi, cuối cùng là bờ môi rồi mới lưu luyến rời đi. Thiên thân không hề ghét bỏ đi dáng vẻ xấu xí của ác quỷ chỉ muốn thân cận với hắn, với tình cảm thật sự của mình. Trong phút chốc, ác quỷ cuối cùng cũng chịu mở bừng đôi mắt luôn nhắm chặt, thoát khỏi ra khỏi bóng tối của bản thân mà cảm nhận được ánh sáng tốt đẹp của thiên đàng...'
Anselm sững sờ nhìn nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời của nàng, cảm nhận âm thanh dịu dàng đang văng vẳng bên tai mình mà có chút không dám tin. Chưa một ai đối xử với hắn như vậy cả kể từ lúc được sinh ra, mẫu hậu cũng đã từng chạm lên gương mặt này của hắn, nhưng chưa bao giờ người dám đặt một nụ hôn lên đó, lại càng chưa bao giờ dành cho hắn ánh mắt tốt đẹp như nàng. Trong ánh mặt của người , mỗi lần nhìn đến gương mặt này của hắn chỉ toàn chứa sự u buồn cùng thương hại.
" Nó đâu tệ như chàng nghĩ chứ, khuôn mặt này vẫn còn ưa nhìn hơn bộ dạng thật sự của em Anselm ạ. Ngài có muốn biết bí mật của em hay không ? " Để cho công bằng Eirlys vô cùng thoải mái hỏi hắn, đại công tước có thể dũng cảm nói ra bí mất của mình, nàng còn gì e ngại mà không thể khơi lại quá khứ xấu xí kia một lần nữa.
Anselm nhìn nàng chẳng có một chút nào là giả bộ gượng ép, Eirlys cứ vậy mà dễ dàng như vậy chấp nhận con người hắn, điều này khiến đại công tước có đôi chút khó tin, nhưng cũng vô cùng vui vẻ hạnh phúc.
Đáp lại câu hỏi của nàng là một nụ cười ngây ngô cùng cái lắc đầu của hắn. Rạch lại vết thương lòng của bản thân vốn là một chuyện đã đủ đau đớn tàn nhẫn rồi, loại đau đớn này một mình hắn gánh chịu là đủ . Đại công tước sẽ lại thêm một lần đau lòng nếu nàng thực làm như vậy. Anselm cũng chẳng còn muốn biết quá khứ của nàng thế nào cả. Đối với đại công tước được nàng chấp nhận cũng coi như là một chuyện vô cùng may mắn trong cuộc đời...
" Không biết, ta điều không muốn biết gì cả, chỉ cần nàng hứa với ta. Không rời đi có được không ?" Anselm giữ lấy bàn tay của nàng đặt lên tim mình, chân thành nói ra ước nguyện duy nhất của bản thân. Hy vòng nàng có thể dễ dàng chấp nhận chuyện đó như đã chấp nhận bộ dạng thật sự của hắn.
Nhưng trong ánh mắt Eirlys bất ngờ xuất hiện một tia lưỡng lự, nụ cười rực rỡ cùng dần biết mất, nàng chợt nhớ đến điều kiện đã hứa với đại pháp sư - Đừng hứa hẹn bất cứ điều gì với ngài ấy, cô càng dễ thỏa hiệp chỉ khiên đại công tước càng lấn sâu vào thôi...
Trầm lặng một lúc nàng cũng chịu trả lời hắn, chỉ là kết quả có chút không giống như mong đợi :
" Em có thể là tất cả để Anselm được sống tốt, hãy luôn nhớ rằng em chưa bao giờ ghét bỏ hay sợ hãi ngài cả. "
Câu trả lời của nàng khiến hắn có chút không thể hiểu, đại công tước muốn nàng trả lời hắn một lần nữa, nhưng đôi môi ngọt ngào của nàng đã chặn lại tất cả. Nàng cứ vậy chủ động hôn lấy hắn, không còn chỉ là một cái hôn nhẹ nhàng an ủi như ban nãy, đó là nụ hôn sâu chứa đầy dục vọng của sự chiếm hữu . Nụ hôn đó khiến Anselm một lần nữa chím đắm không thể dứt ra được, hắn vòng tay ôm lấy nàng rồi đáp lại mà chẳng còn suy nghĩ nhiều gì về lời nói ban nãy.
Eirlys thuần thục cởi đi từng chiếc áo trên người đại công tước, dù cả hai môi lưỡi đều chưa từng rời nhau. Anselm cũng chẳng thể yếu thế hơn bế nàng đặt nên giường mạnh mẽ đem trang phục kỵ sỹ cũ kỹ trên người nàng mạnh mẽ xé toạc, không còn chút lành lặn. Nàng mất tập chung bật cười khúc khích trước dáng vẻ vội vàng còn hơn mình của hắn, đại công tước thì lại vô cùng không vừa ý mà cắn nhẹ lên môi mỏng một cái cảnh cáo rồi tiếp tục di chuyển xuống dưới trừng phạt lên chiếc cổ trắng mềm mại cùng hai đóa hoa nhỏ vểnh lên đầy kiều diễm trên ngực nàng. Bàn tay lớn cũng không chút an phận tiến đến vùng đất cấm đầy mê hoặc giữa hai chân nàng mà trêu đùa đến chảy nước.
Eirlys run rẩy kêu lên những âm thanh vô cùng mê người, khoái cảm truyền đến khiến nàng như ngập tràn trong hạnh phúc. Cho đến khi đại công tước đi vào trong nàng , nàng đã thật sự đám chìm không thể thoát ra khỏi, chỉ muốn trầm luôn trong sự vui sướng này mãi mãi. Tâm hồn và thể xác hòa hớp, tham lam muốn dung nhập cả hai vào một , da thịt va chạm vào nhau đến cao chào.
Có thể đây chính là lần cuối cùng của nàng , vậy nên hãy để cho tâm hồn này tham lam thêm một lần nữa thứ tình cảm không nên có này. Cho dù có phải đánh đổi cả cuộc sống của một con người tốt đẹp như hiện tại, Eirlys cũng chẳng còn gì phải hối tiếc.