Eirlys được William đưa đến nơi thì đã thấy đại công tước cùng Alex và Kai đã sớm xuất hiện ở nơi đó. Vốn chừng bầu không khí sẽ có thể vui vẻ lên nếu không có sự xuất hiện của kẻ được gọi là đại pháp sư luôn để ý đến bí mật của nàng kia. Cậu ta vậy mà lại còn dám vẫy tay mỉm cười với nàng bằng cặp mắt gian sảo kia, Eirlys lần đầu tiên cảm thấy ghét một người đến vậy cho dù hắn còn chưa là gì cả.
" Gào ..." một tiếng gầm lớn bất ngờ cất lên trên bầu trời trong xanh , trận gió lớn bất ngờ ập đến kiến mọi thứ trên mặt đất đều muốn thổi bay đi.
Đại công tước có chút lo lắng liền vội vàng chạy đến bên nàng, ôm lấy thân thể bé nhỏ hoàn toàn có thể bị cuối đi của Eirlys, nàng vậy mà lại còn có thể bật cười khanh khách trong lòng hắn. Eirlys hiện tại hoàn toàn có thể hiểu rõ cảm xúc của mọi người xung quanh bởi một màn cẩu lương ngập bát như vậy của bọn họ, sao ngài ấy lúc nào cũng có thể làm quá vấn đề nên như vậy nhỉ. Nàng cũng đâu yếu đuối đến độ một cơn gió liền có thể thổi bay mất chứ, càng ngày nàng cảng cảm thấy bản thân như một con búp bê sứ trong tay đại công tước vậy. Mà nếu kế ra sức mạnh thật sự của nàng còn có thể vật ngã một người to cao như ngài ấy không thành vấn đề.
" Đại công tước... tên nam nhân u mê đến ngu ngốc kia là đại công tước thật à. " Dante Dybelot sởn cả da gà, mặt đầy vẻ sửng sốt ,còn không một chút tin tưởng ánh mắt mình mà bất thốt với đám người William, Alex đứng bên cạnh.
Ánh mắt dịu dàng, cư chỉ ân cần kia của Anselm chói trang đến độ còn có thể trọc mù mắt cậu luôn cũng được rồi. Dù biết đại công tước rất để ý đến cô gái này, những cậu lại hoàn toàn không nghĩ đến tên mặt sắt kia lại có ngày vì gái mà trở thành đứa thiểu năng như vậy.
Đám người Alex lại chẳng còn gì để bất ngờ vỗ vai ngài ấy đầy vẻ thông cảm, dù không tình nguyện vẫn phải thổn bát cơm chó thứ n vào họng như thường ngày.
" Chuyện thường ở huyện, ngài cứ đần dần mà làm quen đi đại pháp sư đáng kính ạ !" William bất chợt nhớ đến lời nói vu vớ nào đó của mình mà bị đại công tước treo cây tắm gió tuyết suốt đêm , khẽ than thở vỗ vai của Dan một cái.
" Thứ này còn chả thấm thó gì so với trên đường hành quân về kinh đâu." Kai cho dù có muốn thay mắt một lần nữa chỉ e rằng hình ảnh vị chiến thần lạnh lùng, dũng mãnh của họ chớp mắt liền trở thành tên thê nô cuồng vợ đến đang sợ kia cũng không thể biến mất khỏi tâm trí mình
"Việc quá đáng hơn đại công tước còn từng làm qua rồi , ngài vẫn lên học hỏi con cẩu độc thân mới thoát ế ba mươi năm như đại công tước đi ạ " Còn Alex , kẻ đang thương hơn tất thảy còn suýt nữa cùng Gwin quản gia phải xem một màn xx mười tám cộng đầy bỏng mắt trong phòng làm việc của ngài ấy luôn kìa. Hai người bọn họ quả nhiên đều là những kẻ mang tâm hồn thoáng đãng vô cùng mà.
' Kẻ đáng thương nhất còn chưa lên tiếng đây mà các ngươi kêu đáng thương cái gì, người đáng dành cái huy chương xứng đáng nhất ở đây chỉ có Rodgo mà thôi, nó chỉ có ý tốt muốn làm cho tiểu thư vui một chút rộng lượng để nàng cưỡi lên mình dạo một vòng trên trời, mà còn suýt mất đầu với cái tên đại công tước ác ma đấy đây này...'
Đám người bọn họ nhìn nhau, chỉ còn biết nước mắt hai dòng ,ngày ngày tránh xa cặp đôi rải cẩu lương không biết chán là gì kia đi mà gặm nhấm lỗi đau trong lòng mà thôi.
Từ ngày tiểu thư xuất hiện đúng là khiến tính cách đại công tước tốt lên rất nhiều, nhưng nhược điểm duy nhất chính là khiến tam quan bọn họ càng ngày càng muốn vặn vẹo mà thôi.
Rodgo sau khi sải cánh một vòng bay lượn trên bầu trời của đế quốc, nó cuối cùng cũng đã chịu đáp xuống trước mặt nàng và hắn. Hôm nay chính là ngày đại công tước phải thực hiện lời hứa ban đầu của mình, trả lại tự do cho thánh vật còn sót lại duy nhất của Creseent
Eirlys nhìn chú rồng khổng lồ to lớn trước mặt mình mà có chút ngỡ ngàng , quả nhiên Rodgo đã lớn hơn rất nhiều so với lúc còn bị nhốt trong nhà kính. Dù chỉ mới có mấy ngày nhưng dường như sự tự do được bay lượn trên bầu trời đã khiến Rodgo phát huy được hết khả năng cùng sức mạnh của mình, nó không còn là một con rồng ốm yếu khó tính bị giam câm ngày nào nữa. Rodgo của hiện tại quả nhiên đã trở thành kẻ mạnh mẽ nhất - chúa tể của muôn loài ở đại lục này.
Nàng đi tới vươn tay lên hướng về phía nó, Rodgo dường như cũng đã hiểu ý mà vô cùng phối hợp dụi cái đầu sần sùi to lớn của mình một cách cẩn thận vào bàn tay bé nhỏ của nàng, nhận lấy sự vuốt ve ấm áp dịu dàng kia.
" Cảm ơn vì đã đến cứu ta , ngươi xứng đáng có được sự tự do hơn tất thảy. Nhưng, ta càng hy vọng ngươi thực sự tìm thấy mục tiêu sống của cuộc đời mình hơn, Rodgo à !" Nàng dịu dàng nói với nó, cảm nhận lấy sự chuyển biến đầy phức tạp trong mặt của Rodgo.
Nó đang suy nghĩ ! một dòng suy nghĩ mạnh mẽ đến nỗi nàng cũng không thể dùng đến khả năng không chế tinh thần của mình mà biết được. Rodgo giờ đã không chỉ còn mạnh mẽ ở ngay vẻ bề ngoài mà trong cả tiềm thức của chính nó. Eirlys bởi vì vậy mà không thể dễ dàng ra lệnh cho Rodgo như trước nữa, hẳn nó đã sẵn sàng để nhận chủ nhưng bản thân lại không có chút niềm tin với Anselm mà thôi.
Eirlys lùi xuống vài bước nhường lại vị trí của mình cho đại công tước, lúc cả hai cùng chạm mặt cũng không quên dành cho hắn một nụ cười cùng ánh mắt mang đầy sự tin tưởng. Đây chính là thời khắc để quyết đinh, hy vọng đại công tước có thể hoàn thành được sứ mệnh của mình, cũng không uổng công nàng cố ý đả động đến tâm tư thầm kín nhất của Rodgo.
" Nhưng nàng ấy đã nói, người thức sự xứng đáng có được tự do, kề từ dây phút này ta- Anselm Creseent - hậu duệ duy nhất sở hữu thánh kiếm diệt rồng của dòng tộc Creseent đệ nhất. Tuyên bố cởi bỏ sợi dây trói buộc trên người thánh vật cuối cùng của đế quốc, kề từ giờ sẽ không còn bất kì ai hay bất kì vũ khí gì sợ hữu được sức mạnh có thể khống chế thánh vật cao quý của đại lục, càng không phải chiến đấu vì tất thảy điều gì cả..."
" Và nếu đó thật sự là điều ngươi muốn thì hãy nhận lấy máu chảy ra từ vết thương được tạo lên bởi thánh kiếm, Rodgo." Đại công tước bình thản nói lên điều kiện cuối cùng, đưa bàn tay đang chảy dòng máu đó tươi của mình ra trước mặt nó.
Sự lựa chọn còn lại là của chính Rodgo mà thôi, nhận lấy hay từ bỏ, nghi ngờ hay tin tưởng...