Kể từ lúc nàng bị trúng thuốc mê và đưa đến đây, rốt cục cũng đã là năm ngày .Cái nới khỉ ho cò gáy ngoài một đám vật nuôi bé nhỏ thi thoảng còn có tiếng ồn, thì sự yên tĩnh lạnh lẽo luôn bủa vây lấy căn nhà kho nhỏ giam cầm Eirlys cùng nữ quản gia của mình. Dù biết bản thân bị bắt cóc còn chưa rõ mục đích ,bọn họ cũng không làm loạn càng không kêu gào sống chết, chỉ tĩnh lặng cố gắng sống sót ngày qua ngày như đang chờ điều gì đó đến...
Tiếng bước chân rầm rộ vang lên đầy mạnh mẽ, bất ngờ bao quanh lấy ngôi nhà, Maria vẫn luôn túc trực bên nàng , đề phòng mà siết chặt cây gậy gỗ trong tay, một mực đứng chắn trước Eirlys mà bảo hộ .Mặc dù trong ánh mắt của bà đã sớm toát lên sự sợ hãi !
Chỉ riêng nàng vẫn luôn lạnh nhạt bình tĩnh quan sát, Eirlys đứng thẳng người mở to mắt mà chờ đợi bọn chúng tới. Sau bao ngày cuối cùng chủ nhân thật sự của bọn họ cũng đã tìm đến nàng, Eirlys muốn xem thử Thánh chủ của hội Đức Thánh rốt cục là thần thánh phương nào mà dám định đoạt cuộc đời của người khác một cách dễ dàng như vậy.
Chìa khóa được tra vào ổ sắt nặng nề vang lên những tiếng lạch cạch, cánh của lớn luôn đóng chặt trước mắt họ cuối cùng cũng được mở rộng, một đàn người mặc áo trắng tinh khiết tiến vào như rọi sánh cả nhà kho cũ kĩ. Bọn họ đứng thành hai hàng như rẽ lối để người cao quý nhất từ phía sau tiến vào, kẻ nào kẻ nấy đều chùm kín mũ thứ để lỗ duy nhất trên gương mặt chắc cũng chỉ là khuôn miệng đang không ngừng lẩm bẩm một loại ngôn ngữ kì lạ nào đó. Tiếng kèn lớn bất giác vang lên, từng tên tín đồ đều chắp tay khụy một chân xuống đầy ai lấy cũng cúi đầu đầy tôn kính với người sắp sửa tiến vào.
- Đại công chúa ! đã lâu không gặp , người vẫn khỏe mạnh chứ ?...
Eirlys có chút bất ngờ nhíu mày nhìn lão già yếu ớt sắp chầu trời ngồi trên ghế được gọi là Thánh chủ kia. Một bộ mặt nhăn nheo cùng tấm thân sắp tàn được bao bọc trong bộ đồ trắng nhiều lớp thêu những kí tự dị tộc bằng chỉ vàng đầy cao quý, thân thể ông ta còn yếu đến độ không chỉ phải để thuộc hạ nâng trên kiệu nhỏ mà di chuyển, ngay đến cả cái mũ vàng được lót bằng lông cáo trắng muốt gắn không ít bảo thạch trên đầu còn muốn đè bẹp cả cái đầu lão rồi cũng nên.
Một kẻ đến mạng sống cũng sắp không còn lại dám toan tính trên người nàng , không ngại bất chấp đối đầu với người mạnh nhất ở đại lục. Đến ngay cả một quốc gia hùng mạnh hơn Rosaline còn không dám có cái gan lớn đó ,ông ta rốt cục liều mạng như vậy mục đính đạt được là gì chứ, còn quan trọng hơn cả tính mạng bản thân sao?
Eirlys im lặng chỉ nhìn chứ không trả lời lão !
-Thật là đãng trí khi quên mất lần đầu tiên người gặp thần khi mới chưa đầy một tuổi, xin giới thiệu lại với người thần là Clement là thánh chủ của thánh đường Rosaline, sứ giả của Đức Thánh giúp ngài truyền bá ý niệm cũng như thay thế cho sự hiện thân của ngài dưới phàm trần cứu vớt chúng sinh. Xin được diện kiến trước đại công chúa còn sót lại duy nhất của bệ hạ !
Thật nực cười khi một lão già đã bước chân vào nửa địa ngục lại dám xứng là sứ giả của thánh thần, còn dùng giọng điệu khiêm nhường và hiền từ đầy giả tạo gián tiếp tự ca ngợi bản thân. Thật không biết vị thần thánh đức cao vọng trọng kia là ai, nhưng nàng chắc chắc sẽ không nghĩ một vị thánh thần thật sự sẽ không coi việc thôn tính cùng bóc lột dân dúng chính là cứu vớt chúng sinh đâu nhỉ ?
- Rosaline cùng đã diệt vong rồi, người có đủ tư cách đề kế thừa hoàng thất đều không còn một ai, rốt cục ngươi nuôi hy vọng gì mà dám bắt ta từ tay của đại công tước của Cressent . Không lẽ ngươi cảm thất việc thách thức đế quốc là một suy nghĩ thông minh đấy chứ?
Eirlys lạnh lùng châm chọc, không một chút nào là kiêng dè cái thân phận thánh chủ của lão.
Chỉ là một công chúa bị phế lại dám không tôn trong đối với bấc bề trên này khiến không ít tên tín đồ đã sớm bị tẩy não của ông ta đều nhìn nàng bằng ánh mắt căm ghét, cùng phẫn nộ. Không ngoại trừ cả Evan đứng ngay bên cạch lão, dường như thân phận của tên phản bội này còn cao hơn bất kì tín đồ nào ở đây.
- Công chúa điện hạ , người chẳng qua cũng chỉ là một tù binh của đại công tước Cressent người cũng không nghĩ mình đủ quan trọng để hắn điều động toàn bộ quân đội đế quốc đấy chứ ?.
Tên thánh chủ Clement xem ra vẫn đủ minh mẫn hơn đám thuộc hạ của mình mà vui vẻ đáp trả lại sự khinh thường của nàng .
Nhưng điều đó cũng chẳng làm Eirlys phải lo sợ gì cả ,bởi vì chính nàng còn rõ hơn ai hết, đại công tước đối với nàng điên cuồng khống chế đến mức nào. Dù trong lòng ngài ấy thật sự coi nàng như là một tù binh đi chăng nữa, thì sống hay chết nàng vĩnh viễn chỉ có thể thuộc quyền sở hữu của hắn. Anslem sẽ không bỏ qua cho bất kì kẻ nào dám thách thức lên uy quyền của mình, điều này lão đã thật sự đoán sai rồi...
- Cùng lắm là buông bỏ thực quyền của thánh đường ở Rosaline làm vật chao đổi, ta nghĩ đại công tước nhất định sẽ đối với nó hứng thu hơn sắc đẹp của ngươi. Dù sao Anslem cũng là một kẻ rất căm ghét phụ nữ, đại công chúa người cũng chỉ là một sự hứng thú nhất thời của hắn mà thôi. Thay vì sau này phải theo gót những trinh nữ bỏ mạng trước đó, trở về cống hiến cho thánh đường, thần không chỉ giữ lại mạng sống cho người mà có khi còn cân nhắc để người trở trở thành thánh nữ của Đức Thánh.
Sau khi phân tích cho nàng về sự độc ác của đại ông tước lão rất nhanh chóng liền vẽ cho nàng một ảo mộng, còn không biết thân phận mà ghê tởm tư tưởng đến nàng, chỉ riêng điều thôi cũng khiến Eirlys cảm thấy chán ghét buồn nôn đến cực cùng...
- Thật là một lão già không biết xấu hổ, loại ngươi như ngươi đừng nói đến chạm tới một góc váy của tiểu thư cũng không xứng chứ đừng nói đến thân thể của người, thật là mơ mộng hão huyền. Đại công tước của chúng ta đối với tiểu thư như thế nào ta điều biết rõ nhất, ngươi như ngươi có tư cách gì mà dám phát xét đến chiến thần của Đế quốc.
Chặc kịp đợi Eirlys phải lên tiếng, Maria đã sớm bị chọc tức mà quên cả nỗi sợ hùng hồn đối chất với bọn họ.
- Chà ...chà chỉ là một nữ hầu mà cũng thật mạnh miệng, không hổ là người của đế quốc.Chiến thần hay Ác quỷ giết người ! chuyện hắn giết chết không biết bao công chúa tiểu thư của những quốc gia khác chẳng nhẽ đều là oan ức sao. Thật là nực cười ha ha...
- Ngươi..Aaaa!.- Maria không phản bác được tức giận liền muốn lao tới đánh người liền bị đám thuộc hạ của lão giữ lại mà áp quỳ xuống.