Nói đến đây, biểu tình Vệ Lương Âm lộ ra ba phần kỳ dị, chống tay suy nghĩ một lát, mới chậm rãi kể lại mọi sự tình trời xui đất khiến ban sáng cho cậu nghe.
"Tuy là ta trở về kinh không lâu, nhưng tốt xấu gì cũng biết người đó là đệ đệ do mẹ kế ngươi sinh ra là người thành hôn trước ngươi, ta thấy trong tiếng kinh hô của Bạch Ý đều là kinh hoảng nghi hoặc, lại nhìn cái người lôi kéo hắn ăn mặc không giống như con cháu nhà phú quý, thật sự không giống tân phu quân mới cưới của hắn, vì thế trong lòng liền nổi lên chút nghi hoặc." Hạ nhân bên ngoài bưng trà nóng tiến vào, Vệ Lương Âm uống một ly làm nhuận họng, bất đắc dĩ nói, "Một song nhi đã gả đi lại ở trêи đường cùng một nam nhân xô xô kéo kéo tuy nói không phải là chuyện tốt gì, nhưng khi đó trong đầu ta toàn ý nghĩ phải tìm ngươi càng sớm càng tốt, cũng nghĩ đệ đệ ngươi sẽ có gã sai vặt với nha đầu bên người đi cùng nên chắc sẽ không có chuyện gì lớn đâu, nên không muốn xỏ chân vào...... Nhưng mà, ai ngờ ta lại xui xẻo như thế."
"Biểu ca sao lại xui xẻo?" Bạch Quả cười, tò mò mà mở to hai mắt, tập trung suy nghĩ lại hỏi.
Vệ Lương Âm cũng phối hợp mà sờ sờ đầu cậu, ra vẻ đáng thương thở dài một tiếng nói: "Xui xẻo là bát tự Vệ gia ta không hợp với phủ Bạch Hầu, rõ ràng ta cùng đệ đệ Bạch Ý ngươi không tính là quen biết nhau, nhưng cố tình hắn lại liếc mắt một cái liền nhìn trúng ta, xem ta thành anh hùng hào kiệt vì cứu người mà xông vào biển lửa, gân cổ lên gọi ta, nói là kẻ xấu hại hắn." Dừng một chút, Vệ Lương Âm biểu tình hơi có chút căm giận, "Bạch Ý hắn gây chuyện lớn, ta bởi vì ngươi, chưa nói tới chuyện vì hận thù của hai nhà mà ta nhân cơ hội đạp một cước xuống nước thì thôi đi, xem như tính tình ta lương thiện lười để ý đến hắn, ta nghĩ sẽ vô dụng thôi, nhưng ai ngờ đám người lôi kéo Bạch Ý bị một tiếng rống của hắn mà nghĩ ta là đồng bọn của hắn, haha, đám người đó không đợi ta phản ứng, chung quanh liền lòi ra thêm ba người."
"A!" Bạch Quả nghe thế trong lòng căng thẳng, bắt lấy ống tay áo Vệ Lương Âm nói, "Vậy sau đó, biểu ca không có việc gì chứ?"
Vệ Lương Âm lắc đầu, trấn an Bạch Quả vài cái, lại tiếp tục nói: "Phỏng chừng là mấy kia trước khi tới đã có dự mưu, nam nhân lộ mặt phụ trách bắt người, ba người còn lại thì âm thầm theo dõi. Nhưng mà lúc ta ở trong quân có trải qua huấn luyện của phụ thân, mấy người đó vừa thò đầu ra là ta đã phát hiện ra rồi, không thể nào vây quanh ta được."
Bạch Quả gật gật đầu, hơi yên tâm chút.
Vệ Lương Âm cười: "Nói sợ ngươi không tin chứ, ta còn tưởng tiếp theo đám người đó giữa ban ngày ban mặt mà bắt người đi, không ngờ nam nhân lộ mặt kia tự nhiên thay đổi biểu tình thành âm trầm, giống như côn đồ bắt đầu ở bên đường mắng to rằng Bạch Ý không biết xấu hổ, không biết liêm sỉ tới câu dẫn gã."
Nói đến đây, nếu không phải lúc ấy ở hiện trường, Vệ Lương Âm thật đúng là không ngờ sự tình lại đi đến hướng này.
Giống như là một trò hề đã lên kế hoạch cẩn thận.
Phu quân chân chính của Bạch Ý kéo thϊế͙p͙ thất đang mang thai bị tôi tớ vây quanh từ Mặc Bảo Trai đi ra, dung mạo của thϊế͙p͙ thất xinh đẹp kia cùng Bạch Ý có ba phần tương tự, Vệ Lương Âm không cần suy nghĩ cũng đoán được tiểu phụ nhân kia chính là con đẻ của di nương Bạch gia, thứ nữ Bạch Vũ Vi, thấy Bạch Ý cùng một nam nhân xa lạ dây dưa, lộ ra hai phần kinh ngạc không nhiều cũng không ít lại khó hiểu nghi hoặc, lại nhỏ giọng nói với lang quân bên người mấy câu, kéo đối phương nhìn chỗ Bạch Ý đang đứng.
"Lúc nãy ca ca không thích bồi tướng công đi xem giấy bút, nói muốn đi tới bên cạnh xem trang sức, làm sao lại......"Ngữ khí Bạch Vũ Vi hơi mang chút khó hiểu, ngược lại hỏi, "Vị bên người ca ca lại ai vậy, muội muội nhìn thấy lạ quá."
Bị nhốt trong hậu viên Cố gia rất lâu, Bạch Vũ Vi rốt cuộc ngóng được tới ngày phong ba bão táp qua đi, với lại ỷ vào cục thịt trong bụng tương lai sẽ là bảo bối Cố gia mà làm Cố Tử Tu mềm lòng thêm vài phần, mới mang nàng ra cửa giải sầu. Nhưng ai ngờ ca ca tốt Bạch Ý của nàng không lo ở nhà cung phụng cha mẹ chồng cho tốt đi, lại mặt dày mặt dạng bám theo cho bằng được.
Hai người tuy đều đi ra từ phủ Xương Bình Bá, nhưng đích thứ rõ ràng, hiện giờ lại gả cho cùng người, đã sớm xé rách mặt với nhau, đều nhìn đối phương như là cái gai trong thịt, hận không thể làm đối phương chết bất đắc kỳ tử trong giây tiếp theo. Nghĩ vậy, Bạch Vũ Vi kéo cánh tay Cố Tử Tu thật chặt, trong lòng biết lần trước nàng thất thủ đẩy tiện nhân mệnh bạc kia là lỗ mãng, ầm ĩ làm Cố Tử Tu sinh ra một chút ngăn cách với nàng, một tháng đầu nàng bị cấm túc ở hậu viện, bởi vì có hài tử trong bụng nên không bị vắng vẻ, nhưng Bạch Ý lại là một tên thông minh, nhân cơ hội cùng Cố Tử Tu trở nên thân thiết, cảm tình tuy không phải là thật tốt, nhưng rốt cuộc cũng là chính phu Cố gia cưới hỏi đàng hoàng, nên so với trước đây gót chân đứng vững vàng hơn nhiều.
Bạch Vũ Vi lén hận đến ngứa răng, nhưng ở bên ngoài không thể không lộ vẻ mặt ôn nhu, săn sóc hào phóng.
Nhưng mà nàng cũng không nghĩ tới, chính mình cùng lắm cũng chỉ là một thϊế͙p͙ thất, Cố Tử Tu đều ngày ngày ngủ trong phòng Bạch Ý, cũng không tới lượt nàng bày ra dáng vẻ săn sóc độ lượng.
Còn chuyện Bạch Ý ở trêи đường cùng một nam nhân xa lạ trước mắt, trước mắt Bạch Vũ Vi tối sầm lại, đáy lòng cực kỳ cao hứng mà hận không thể lập tức kêu Cố Tử Tu nhìn kỹ xem hắn rốt cuộc đã cưới người ong bướm lả lơi đến mức nào, nếu có thể vì vậy mà hưu hắn, nâng mình lên thành chính thất sẽ tốt hơn.
Trong đầu nàng toàn hình ảnh Bạch Ý cầm hưu thư bị mọi người chỉ chỉ chỏ chỏ, còn mình trở thành chủ mẫu Cố Gia mặc vàng đeo bạc, nghĩ đến đây xém chút nữa nàng đã cười thành tiếng.
Vệ Lương Âm không phải là thằng ngu, tuy ngày thường không giống với phần lớn song nhi khác, hơi hoạt bát nói nhiều một chút, nhưng thận trọng cũng không ít, chỉ là giấu hơi kín thôi. Từ khi Cố Tử Tu cùng Bạch Vũ Vi đột nhiên xuất hiện, hắn cơ bản liền hiểu được Bạch Ý là cái người mà Bạch Vũ Vi nói. Chỉ nhìn một cách đơn thuần biểu tình của Cố Tử Tu đã âm trầm giống như bị đeo nón xanh, Vệ Lương Âm liền nhịn không được cười nhạt một chút, có chút thương hại mà nhìn về phía Bạch Ý còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Ngươi có bệnh hả! Buông tay! Tướng công của ta tới! Có tin là ngươi kéo ta nữa, ta liền kêu Cố lang băm nát tay ngươi không!" Khi Bạch Ý ở Bạch gia bị Hà thị đến sủng vô pháp vô thiên, gả vào Cố gia tuy rằng quy củ hơn một chút, nhưng của hồi môn của hắn nhiều, nhà mẹ đẻ lại là tước phủ, cho dù Cố gia là dòng dõi thư hương, nhưng Bạch Ý cũng có thể đứng thẳng thắt lưng, không cái gì có thể đè ép bản tính công tử cao ngạo của hắn.
Vốn là bị người xa lạ lôi kéo làm cho kinh hoảng, thời khắc nhìn thấy Cố Tử Tu, Bạch Ý không chút nghĩ ngợi liền cho rằng mình đã có thể thu thập tên tiểu nhân này, hoàn toàn không nghĩ tới hắn cùng người này nói chuyện không rõ ràng nói đông nói tây, rốt cuộc làm biết bao nhiêu người hiểu lầm, đặc biệt là vị phu quân không thân thiết cho lắm Cố Tử Tu.
Nam nhân đang lôi kéo hắn là lấy tiền làm việc, mọi chuyện đều đã lên kế hoạch mĩ mãn, thấy bộ dáng kiêu ngạo ương ngạch của Bạch Ý, cũng không sợ hắn, chỉ từ khuôn mặt âm trầm biến thành biểu tình hùng hùng hổ hổ, bộ dáng như bị cô phụ.
Bạch Ý đã bao giờ biết qua loại này đâu, cả người ước chừng giận đến phát run, duỗi tay muốn xé rách miệng nam nhân kia: "Nói bậy! Ngươi là cái cọng hành gì mà để bản công tử phải coi trọng! Còn định đoạt cả đời, ta khinh! Bản công tử muốn cái gì mà chẳng có, cho dù coi trọng tiểu bạch kiểm bên ngoài, nuôi một phòng kỹ nữ, cũng không tới phiên ngươi phải đến đây làm cay mắt bản công tử!"
"Bạch Ý!" Cố Tử Tu nghe những lời tức giận của hắn, mặt phát xanh, "Ngươi dám có tâm tư nuôi người ở bên ngoài?!"
Bạch Ý còn đang nổi nóng, còn chưa oán Cổ Tử Tu sao không kêu người tới giúp bản thân thu thập tiểu nhân kia, lại nói phu quân hắn khi không mở miệng còn tốt, một khi mở miệng là lúc nào cũng trách cứ hắn. Nhưng lần này Bạch Ý thật sự bị Cố Tử Tu làm cho tức giận, phẫn hận mà nhìn mắt Cố Tử Tu, lại trừng Bạch Vũ Vi, chỉ vào hai hạ nhân Cố phủ, nổi nóng sai sử nói: "Đám hầu hạ các ngươi hàng tháng cầm bạc cho chó ăn hết rồi sao, không nhìn thấy chỗ này có con chó đang sủa không ngừng à, còn không mau đuổi đi cho bản công tử!"
Hạ nhân Cố phủ cũng nghe lệnh làm việc, bọn họ thấy chủ phu đương gia lên tiếng, nhưng vẫn do do dự dự mà nhìn về phía Cố Tử Tu. Cố Tử Tu tốt xấu gì vẫn nhớ thanh danh của Cố phủ, lý trí nói hắn không thể quét sạch mặt mũi Cố gia, vì thế hơi hơi gật đầu.
Bạch Vũ Vi dựa vào bên người Cố Tử Tu, tự nhiên cũng là nhìn thấy động tác của hắn.
Đáy lòng thầm hận nam nhân ba tâm hai ý, nàng nhéo khăn tay, ở góc độ mọi người cùng Cố gia không thể thấy hướng về phía nam nhân bên cạnh Bạch Ý hạ ba ngón tay. Người nọ rất nhanh nhận được lệnh của Bạch Vũ Vi, lúc người hầu Cố gia tiến tới, cố ý cùng mấy người hầu nổi lên tranh chấp, "Lạch cạch" một chút từ trong lòng ngực gã rớt ra một cái khăn tay nhỏ xinh.
"Đây là......?"Tôi tớ Cố gia cúi đầu nhìn chiếc khăn tay mềm mại tinh xảo kia, nhìn trái phải kiểu gì cũng giống vật ở trêи người của nữ tử hoặc song nhi, xuất hiện ở trêи người nam nhân thật sự rất khiến người khác hoài nghi, liền theo bản năng mà khom lưng nhặt chiếc khăn lên, ở bên phải góc dưới của chiếc khăn được thêu một chữ "Ý".
Bạch Ý còn chưa phát hiện ra chỗ bất thường, xoa cổ tay mới vừa rồi bị tên ăn vạ nắm phát đau, đi đến trước mặt Bạch Vũ Vi kéo cánh tay nàng đang dính trêи tay Cố Tử Tu ra, cười lạnh nói: "Muội muội sình bụng ra còn không thành thành thật thật ngốc ở nhà dưỡng thai đi, bên ngoài có biết bao nhiêu người, không chừng gặp phải cái cảnh phố xá sầm uất, vạn nhất làm cục thịt bảo bối của Cố gia bị thương, ngươi đảm đương nổi không?"
Bạch Vũ Vi nhìn chỗ khác, bị động tác của Bạch Ý làm cho thân mình lắc lư, mặt trắng bệch trong nháy mắt sau đó mới đứng vững vàng. Đáy lòng nàng tràn đầy tối tăm, nhưng mặt ngoài lại chỉ ôm bụng, ra vẻ ủy khuất mà nhìn về phía Bạch Ý: "Chỉ cần không phải ca ca cố ý...... Muội muội nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì."
Bạch Ý căn bản chẳng hề sử dụng chút sức lực nào, thấy Bạch Vũ Vi lại nhân cơ hội ở trước mặt Cố Tử Tu mách lẻo, đáy lòng không chịu được thầm mắng bộ dáng hồ ly tinh kia của Bạch Vũ Vi mười phần học từ tiểu thϊế͙p͙ di nương kia, trêи mặt lại hừ lạnh một tiếng, rồi đến gần Cố Tử Tu, chỉ vào nam nhân bị đám người hầu bắt lại nói: "Người này đột nhiên ở trêи phố kéo ta, còn nói ta quen biết gã, quả thực là nực cười...... Ta cũng lười so đo hắn là được ai sai khiến đến đây, phu quân ngươi chỉ chém đứt cái tay lôi kéo ta của gã, rồi đem người ném ra khỏi thành đi." Hắn ít nhiều gì cũng hiểu rõ bản thân, ngày xưa lúc hắn chưa xuất giá còn là công tử của Hầu phủ, cho dù đắc tội người khác cũng chẳng thèm quan tâm gia thế của người đó bao nhiêu, nhưng bây giờ Hầu phủ từ hầu tước xuống thành bá tước, ngay cả dì cũng ở trong cung cũng liên tiếp bị biếm phân vị, nhìn là biết bị mất thánh tâm...... Vì thế, mấy loại tôm cá thúi hoắc tới tìm hắn gây phiền toái, cũng không có gì là kỳ quái.
Bạch Ý muốn làm, chính là hung hăng thu thập nam nhân mới vừa rồi chiếm tiện nghi hắn, cho chủ tử phía sau gã một cái gõ, cho dù phủ Xương Bình Hầu biến thành Bạch phủ, hắn gả vào Cố gia, cũng không phải ai cũng tuỳ tiện trêu chọc hắn.
Bị mạo phạm dù sao cũng thê tử của mình, tuy là vẫn luôn nói Cố gia là dòng dõi thư hương, Cố Tử Tu cũng không phải là người tốt tính bỏ qua người có ý định vũ nhục thanh danh của Cố gia.
Nhưng mà, chiếc khăn từ trêи người nam nhân rớt xuống đã làm sự tình trở nên tệ hơn.
Ban đầu Cố Tử Tu thấy Bạch Ý đối với người này có thái độ chán ghét, hơn nữa động tác kia không chút nào giống giả bộ, hoài nghi ở dưới đáy lòng cũng tan thành mây khói, nhưng chữ "Ý" chói lọi được thêu trêи khăn tay trước mắt do đám tôi tớ nơm nớp lo sợ đưa lên, Cố Tử Tu chỉ liếc mắt một cái liền hoàn toàn đen mặt.
Cái thứ này có phải vật bên người của Bạch Ý hay không, hắn làm phu quân sao lại không nhận ra được?