Trà Trà là một cô gái nhỏ dễ thẹn thùng, nhưng khi cô ngây thơ mờ mịt nhận ra tâm tư của chính mình, thường sẽ dũng cảm hơn nhiều người.
Gần nhất khi cô ở chung một chỗ với Vu Cố, rất dễ dàng đỏ mặt, đôi khi nghe cậu nói chuyện, không chỉ lỗ tai cảm thấy tê dại mà trong lòng cũng có cảm giác như bị điện giật.
Trà Trà không tùy ý thoải mái như trước đây, hiện tại ra ngoài sẽ cố ý soi gương trang điểm, thường xuyên ở trên lớp học quan sát ngôn ngữ cử chỉ của Vu Cố, mỗi lần Vu Cố cùng ban cán bộ nói chuyện với nhau, Trà Trà đều hận không thể dựng lỗ tai lên nghe xem bọn họ nói gì.
Trần Tâm Ý nói cô luân hãm.
Trà Trà phùng má giả làm người mập: “Tớ không có.”
Trần Tâm Ý không lưu tình chọc thủng cô: “Vài lần gần nhất Vu Cố nói muốn đưa cậu về, khóe miệng cậu đều kéo đến tận mang tai.”
“……” Trà Trà vẫn mạnh miệng như cũ: “Cũng không khoa trương đến mức như cậu nói đi.”
Trà Trà ghé vào trên bàn học, nhìn chàng trai giúp lão sư làm trợ giảng trên bục, có chút không thể dời tầm mắt.
Sơ mi trắng quần tây đen, vạt áo sơ mi lưu loát chui vào đai lưng, eo thon chân dài, lưng thẳng, mặt không cảm xúc đùa nghịch dụng cụ trong tay.
Ngũ quan của cậu càng nhìn càng xuất sắc, biểu tình thanh lãnh, mặt trắng nõn sạch sẽ.
Trà Trà nuốt nước miếng, cô nhỏ giọng hỏi: “Mấy ngày trước Thiệu Chi Lẫm tặng tớ một vé vào buổi biểu diễn của anh ấy.”
Chỗ ngồi Vip.
“Cậu nhận rồi?”
“Tớ đương nhiên nhận.”
Thiệu Chi Lẫm chính là thần tượng của cô đấy!
Không giống Văn Hoài bảo người đưa đến hai phiếu cuối cùng còn bị cô trả trở về.
Trà Trà lại nói: “Anh ấy chỉ cho tớ một vé nhưng tớ không muốn đi đến xem buổi biểu diễn một mình, cho nên tớ mặt dày xin người ta thêm một vé.”
Trần Tâm Ý nói lời cảm ơn trước: “Cảm ơn cậu vẫn nhớ rõ người chị em này.”
Trà Trà nói từng chữ: “Cậu đừng hiểu lầm.”
Cô gãi gãi khuôn mặt nhỏ: “Tớ định mời Vu Cố.”
Trần Tâm Ý: “……”
Trà Trà nhìn cô ấy một cái, sau đó đúng lý hợp tình nói: “Buổi biểu diễn có nhiều nguy hiểm lắm, đi với con trai có cảm giác tương đối an toàn.”
Trần Tâm Ý mới không tin lời cô nói.
Được rồi.
Trà Trà chính là muốn đi xem buổi biểu diễn với Vu Cố.
Nhưng cô vẫn chưa biết nên mở miệng nói như thế nào với Vu Cố, sợ bản thân quá lỗ mãng sẽ bị cự tuyệt.
Trà Trà rối rắm hai tiết cũng không nghĩ ra nên lấy cớ gì để Vu Cố đưa mình đi xem buổi biểu diễn.
Sau khi tan học, Trà Trà chờ nhóm bạn học đi xa mới chầm chậm đứng dậy đi đến cạnh người con trai đang thu dọn bàn học.
Nhất thời cô khẩn trương đến không biết nói gì.
Vu Cố trước cô một bước rút từ trên bàn mấy tập văn kiện đưa cho cô: “Đây là phạm vi ra đề kiểm tra cuối kỳ của lão sư.”
Trà Trà sửng sốt: “Không phải Tuyến lão sư không cho trọng điểm sao?”
Tỷ lệ thất bại hàng năm là 30%.
Một tập sách dày đều là trọng điểm.
Những kiến thức đã học đều có thể kiểm tra đến.
Vu Cố hơi mỉm cười: “Ừ, cho nên cậu phải giữ thật tôt.”
Trà Trà cũng choáng váng, quên mất Vu Cố chính là trợ giảng của Tuyến lão sư.
Cô hạ thấp giọng hỏi: “Cậu có phải đã xem trước bài thi không?”
Vu Cố không phủ nhận: “Xem qua, có hơi khó.”
Đến cậu cũng nói khó vậy nhất định là khó thật rồi.
Vốn dĩ Trà Trà, Vu Cố dùng ngón tay chọc nhẹ đỉnh đầu cô: “Ôn tập thật tốt đi.”
Những lời định nói đành nuốt xuống.
“Ừ.”
“Hôm nay không có tiết, tớ đưa cậu về nhà?”
“Được.”
Hai người đến cổng trường bắt xe 101, trải qua nửa giờ đi đường, sau khi xuống xe đi bộ trên đường nhựa nhỏ vài phút liền đến trước cổng nhà Trà Trà.
Lần trước Trà Trà mời cậu vào nhà ngồi bị từ chối, lúc này cô dứt khoát không hỏi một tiếng, bắt lấy tay cậu kéo vào nhà.
“Hôm nay ba mẹ tớ không có nhà.” Dừng một chút, Trà Trà lại nói: “Tớ còn có thứ cần đưa cho cậu.”
Vu Cố ngoan ngoãn đi theo sau cô, đánh giá phòng khách vài lần, ánh mắt dừng lại trên khung ảnh ở kệ đựng sách, bên trong là một tấm ảnh chụp Trà Trà hồi còn nhỏ.
Cậu đứng ở huyền quan thay dép lê.
Trà Trà hỏi: “Cậu muốn uống nước hay cà phê?”
Vu Cố nói: “Đều được.”
Trà Trà rót cho cậu một ly nước ấm nói: “Tớ lên lầu lấy đồ vật, cậu cứ ngồi ở chỗ này chờ tớ nhé.”
Cô muốn đi lấy phiếu vào cửa, mặc kệ mặt mũi nhét vào tay Vu Cố, như thế nào cũng muốn cậu đi cùng.
Cô lên lầu, kéo ngăn kéo tủ sách, hai tấm vé an tĩnh kẹp ở khe sách, một vết nhăn cũng không có.
Trà Trà cầm vé, gấp không chờ nổi chạy xuống lầu, bàn chân phanh gấp dẫm một cái, kịp thời dừng ở trước mặt cậu, cô nói: “Tớ rút thăm trúng thưởng ở trên Weibo trúng hai phiếu vào cửa xem biểu diễn, giao cho cậu bảo quản trước, chờ đến thời gian tổ chức hai chúng ta cùng đi xem.”
Một khi nói dối Trà Trà rất dễ nói lắp, ánh mắt nhìn loạn, căn bản không dám nhìn người khác.
Chỉ có cô không biết bản thân nói dối dễ bị nhìn ra thế nào.
Vu Cố luyến tiếc vạch trần cô.
Cậu thả cần câu lâu như vậy cá mới cắn câu.
Vu Cố đem hai tấm phiếu cất vào túi quần nói: “Được, tớ tạm thời giữ giúp cậu.”
Cục đá trong lòng Trà Trà rớt xuống đất, vì sự thông minh của mình mà đắc chí.
Trước kia Trà Trà cảm thấy Vu Cố xem mình là em gái hoặc là người quen không có quan hệ gì.
Nhưng hiện tại, suy nghĩ của cô không giống với trước kia, gần đây lại bởi vì đủ loại nguyên nhân dẫn tới, cô đối với Vu Cố có rất nhiều suy nghĩ kỳ quái.
Vì không muốn lặp lại bi kịch của mình và Thẩm Chấp, cô muốn thay đổi hình tượng của mình trong mắt Vu Cố.
Cô không cần trở thành em gái trong mắt cậu cả đời, cô đã sớm trưởng thành rồi.
Trà Trà ngồi xuống bên cạnh cậu, làm đổ ly cà phê, mày cau lại, cà phê bắn lên quần áo cô.
Cô trở lại phòng ngủ thay quần áo.
Từ trong tủ tìm được một cái váy có đai ngực màu trắng mà cô chưa từng mặc qua, sau khi thay, cô hài lòng nhìn bản thân vừa thuần thục vừa quyến rũ trong gương.
Mặt cô hơi nóng lên, dù thẹn thùng nhưng cô vẫn mặc đi ra ngoài.
Như vậy cũng không thể xem là cô dụ dỗ người đi? Cô yên lặng nghĩ.
Lúc Vu Cố nhìn thấy cô, ánh mắt hơi trầm, mặt ngoài vẫn giống như thiết lập chính nhân quân tử nghiêm cẩn, cậu mặt không đổi sắc, bình thản ung dung.
Trà Trà nhéo ngón tay, khẩn trương ngồi xuống bên cạnh cậu: “Cậu có muốn ăn chút gì không?”
Trong lòng Giang Châu rất không thoải mái, nhìn bộ dáng Trà Trà bênh vực cho cậu, tâm anh cũng không biết bay đi đâu mất rồi.
May mà hôm nay anh ở nhà, nếu không với không khí nguy hiểm như vừa rồi, không biết hai người này sẽ phát sinh chuyện gì.
Giang Châu nhìn ai cũng cảm thấy không có ý tốt, đối với ai cũng không thấy yên lòng, anh nói: “Không còn sơm.”
Vu Cố cũng biết Giang Châu không vừa mắt mình, cậu nói: “Vậy tớ về nhà trước.”
Trà Trà cảm thấy rất có lỗi, một mực nhìn cậu nói: “Tớ đưa cậu ra cửa.”
Giang Châu thật bực bội, sao có cảm giác như mình là người cầm gậy bổng đánh uyên ương?
Trà Trà đưa Vu Cố đến giao lộ, lúc cùng cậu chờ xe buýt, cô có chút chật vật, lại không biết tìm đề tài nào, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Cố Cố, vừa rồi cậu không bị tớ đè bẹp chứ?”
Vu Cố nén cười, cố ý trả lời cô: “Suýt chút nữa.”
“Tớ cũng không nặng như vậy đi.” Trà Trà hừ hai tiếng, lúc sau bắt đầu kéo ra đề tài vờ như thuận miệng nói: “Mẹ tớ giống như bắt đầu sốt ruột hôn sự của tớ.”
Cô một bên nói, một bên dùng dư quang nhìn trộm vẻ mặt của cậu.
Vu Cố không kìm lòng được nói: “Cậu còn nhỏ.”
Trà Trà cuối cùng như tìm được đồng minh: “Tớ cũng cảm thấy tớ còn nhỏ.” Chần chừ vài giây, Trà Trà chuyển tầm mắt, nhìn thẳng vào mắt cậu, sau đó lại cuống quít chuyển tầm mắt, cúi đầu nhìn mặt đất, cô hỏi: “Vậy cậu nghĩ đối tượng kết hôn sau này của cậu sẽ như thế nào?”
Vu Cố tựa hồ nghiêm túc suy nghĩ một chút, cũng không đáp lại, xe buýt vừa vặn dừng trước mặt bọn họ.
Vu Cố xoát vé lên xe, chờ xe buýt đi rất xa, Trà Trà mới thu hồi ánh mắt, chậm rì rì nện bước chân về nhà.
Di động trong bao đinh một tiếng.
Một thông báo của Wechat.
Trà Trà mở ra giao diện, tin nhắn gửi đến từ môỵ phút trước -------
Vu Cố: [ Giống như cậu vậy.]
Nhiệt độ trên mặt Trà Trà phút chốc tăng lên, điện thoại trong lòng bàn tay suýt chút nữa bị ném ra ngoài.
Trà Trà vừa thẹn vừa ngại, lúc thì vui vẻ lúc thì uể oải.
Cô cúi đầu xem tin nhắn trong điện thoại thật nhiều lần.
Vu Cố nói giỡn sao? Hay là thuận miệng nói bậy? Cũng có thể là lời nói thật lòng của cậu?
Trà Trà nhịn không được mà suy nghĩ bậy bạ.
Chờ Trà Trà ngẩng đầu lần nữa, chàng trai đứng ở cây xanh bên đường tiến thẳng vào tầm nhìn của cô.