Tiểu Thần Y Xuống Núi

Chương 109



Chương 109

Mới đầu chỉ là toàn thân mất sức, cơ bắp cứng đờ, vì không tìm được nguyên nhân gây bệnh nên cũng không để tâm.

Nhưng sau đó cảm giác đuối sức càng lúc càng nặng, toàn thân cứ như một con ốc bị gỉ sét, lúc phát bệnh thì không nhích nổi người.

Nhà họ Đinh cảm thấy bất thường nên đã không màng tốn kém, chạy chữa khắp nơi.

Nhưng mấy năm rồi cũng chỉ có thể miễn cưỡng tìm ra được nguyên nhân gây bệnh, sức khỏe của hai anh em càng lúc càng yếu.

Lúc không phát bệnh thì việc đi lại cũng đã rất khó khăn, một khi phát bệnh thì cả người đơ cứng, còn bị hôn mê, có tỉnh lại được hay không cũng là chuyện khó nói.

Nếu không thì với quyền thế của nhà họ Đinh, họ cũng không đến mức bị giày vò đến mức này mà vẫn bó tay hết cách.

Vì loại bệnh di truyền hiếm gặp này có rất ít trường hợp nên dù là quốc tế cũng hiếm có trường hợp được trị khỏi.

Những bệnh viện bình thường bó tay trước căn bệnh này cũng là chuyện thường.

“Đến đó thì sẽ biết có chữa được không thôi”.

Tần Khải nói thế, khóe miệng còn nở nụ cười đầy tự tin.

Gì mà bệnh nan y khó chữa, chẳng qua cũng chỉ là chưa tìm được đúng người thôi nếu sớm tìm đến anh thì cần gì phải chịu nhiều khổ sở đến thế?

“Tiểu thần y, hay là chúng ta chạy nhanh hơn chút nữa? Tôi sợ viện trưởng Trương sẽ gặp chuyện”. Từ Vọng Đức liên tục xem điện thoại, không kiềm được nên mở lời.

“Đừng, đừng, chậm chút vẫn tốt hơn”. Tần Khải ngồi phía sau phất tay liên tục.

Xe chỉ chạy hơn sáu mươi kiomet một giờ, mặt của Tần Khải đã hơi tái.

Anh vội châm lên người ba cây kim bạc, lúc đó anh mới thấy dễ chịu hơn một chút.

Từ Vọng Đức nheo mắt, đương nhiên ông ấy nhìn ra được Tần Khải đang không được ổn, ông ấy do dự mấy lần nhưng cuối cùng vẫn không hỏi.

Dù gì thì y thuật của Tần Khải cũng rất giỏi, mặc dù nói bác sĩ không tự cứu được mình nhưng Từ Vọng Đức cũng biết năng lực của mình, có hỏi cũng như không.

Mặc dù lòng nóng như lửa đốt nhưng Từ Vọng Đức vẫn phải chạy chậm.

Giống như những gì ông ấy nghĩ, lúc này bệnh viện đã náo loạn.

Người nhà của nhà họ Đinh, nam nữ, già trẻ đều đứng vây hết trước cửa phòng bệnh đặc biệt.

Tiếng la mắng vang khắp khu vực nằm viện.

“Cái bệnh viện rách nát này, có còn ai có thể khám bệnh không?”

“Lúc bố tôi vào viện vẫn còn ổn, mới có mấy ngày mà các người đã điều trị thành ra thế này rồi sao?”

“Hừ, nếu hôm nay không trị khỏi được bệnh cho cậu tôi thì tôi sẽ dỡ cả cái bệnh viện rách này”.

“Các vị, xin đừng làm ồn, xin đừng làm ồn! Thần y đang trên đường về, sẽ đến ngay thôi, sẽ đến ngay thôi mà”. Trương Khải bị mọi người dồn ở giữa, rất thê thảm.

Ông ấy không còn nhớ mình đã nói câu này lần thứ mấy nữa rồi.

“Thần y, thần y gì chứ? Tôi thấy là ông đang muốn kéo dài thời gian thôi đúng không?”

“Một đám lang băm, có trị bệnh thôi cũng trị không xong, còn mặc áo blue gì nữa chứ?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.