Bảo vệ: |TTT| Chương 27: Dùng đại kê kê dỗ dành bé thỏ con ăn giấm, cɦịƈɦ cho bé thỏ con xịt dâʍ ŧɦủy̠
Những chuyện này, Hàn Hữu Minh không muốn nói cho Tô An.
Trái tim của bé thỏ con nhà hắn quá mềm mại, không thể chịu nổi một âm mưu đầy tàn nhẫn máu me như vậy.
Hắn bình tĩnh mà sắp xếp tài xế đưa đón Tô An ra vào đoàn phim, thuận tiện cho người theo dõi sát sao con trai của hắn.
Nhân lúc mọi thứ còn chưa bắt đầu, hắn hi vọng bản thân có thể càng thêm bình tĩnh để giải quyết chuyện này.
Tốt nhất không được liên lụy người nào khác ngoại trừ cha con bọn họ.
❀❀❀
Gần đây Tô An bận rộn quay phim và chơi đùa cùng cục cưng của mình, mất chừng mấy ngày thì đầu óc nhỏ bé ngốc nghếch của cậu mới nhận ra Hàn Hữu Minh đang trở nên bất thường. Hôm nay, Hàn Hữu Minh đang ngồi trên ghế sofa xem văn kiện.
Tô An bò vào trong lồng ngực của hắn, nhỏ giọng hỏi: “Sao gần đây ông có vẻ bí ẩn vậy?”
Hàn Hữu Minh tắt đi bộ dạng cứng nhắc, ôm Tô An hít sâu một hơi: “Không có gì, gặp phải một vụ việc hơi vướng bận tay chân thôi.”
Phản ứng quái lạ của hắn khiến Tô An bất an.
Nhớ đến bộ dạng hoang đàng của Hàn Hữu Minh cộng thêm mấy tin đồn tràn ngập bên ngoài, trong lòng Tô An chậm rãi dấy lên một suy đoán.
Lẽ nào… Lẽ nào Hàn Hữu Minh đã nuôi tiểu tình nhân mới rồi sao?
Chuyện đó cũng không phải không thể.
Trước khi Tô An được Hàn Hữu Minh bao dưỡng, nghe nói này vị tổng tài độc thân này có hơn mười mấy căn nhà xung quanh thành phố, số lượng tiểu tình nhân mà hắn nuôi mười đầu ngón tay cũng đếm không hết. Sau đó… Sau đó Tô An bị Hàn Hữu Minh cưỡng ép trói chặt bên người, cưỡng ép đánh dấu, cưỡng ép kết hôn, căn bản không có tinh lực đi quan tâm Hàn Hữu Minh rốt cuộc có còn bao dưỡng những người khác hay không.
Tô An không muốn nằm ngốc trong lồng ngực của Hàn Hữu Minh nữa.
Cậu không có tức giận, cũng không buồn rầu, thậm chí còn cảm thấy nếu có những người khác phân tán lực chú ý của lão biếи ŧɦái này thì càng tốt hơn.
Chỉ là cậu không muốn nằm trong lồng ngực của Hàn Hữu Minh nữa thôi.
Tô An tức giận, từ trong lồng ngực của Hàn Hữu Minh bò ra ngoài.
Hàn Hữu Minh ôm cậu trở về: “Đi đâu đấy?”
Tô An lớn tiếng mà nói: “Đi cho cục cưng bú sữa!”
Hàn Hữu Minh: “…”
Tô An trừng hắn, nhe ra cái răng nanh nhỏ xíu.
Hàn Hữu Minh nói: “Đi thật à?”
Tô An đỏ mặt: “Tôi đi pha sữa bột!!!” Hàn Hữu Minh: “Sữa bột có bảo mẫu pha rồi, em ở lại đây đút tôi đi, nghe lời nào.”
Thật ra Hàn Hữu Minh đã nhận ra Tô An đang lo lắng, tuy rằng hắn không biết nỗi lo này từ đâu mà ra, nhưng hắn phải khẩn cấp giải quyết chuyện này, như vậy mới có thể mang đời sống sinh hoạt mau chóng trở về quỹ đạo của nó.
Việc đầu tiên phải giải quyết, chính là hai tên sát thủ không rõ lai lịch kia.
Hàn Hữu Minh quyết định tự đem mình đi làm mồi, dẫn dụ hai người kia ra.
Hai tên sát thủ vẫn chưa có lệnh hành động, vì vậy thường đến quán bar đi dạo, hỏi thăm một ít tin tức liên quan đến Hàn Hữu Minh.
Hàn Hữu Minh biết rõ bọn họ có thể hỏi thăm được tin tức gì của mình.
Ngoài chuyện háo sắc hay là thô bạo thì chẳng còn tin nào khác.
Vì vậy vào một buổi tối thích hợp, Hàn Hữu Minh xuất hiện ở quán bar mà bọn sát thủ thường hay ở đó. Rất nhanh, một thiếu niên tóc vàng mắt xanh xinh đẹp xuất hiện ở trước mặt hắn, ranh mãnh chớp mắt với hắn cứ như một con mèo.
Hàn Hữu Minh mỉm cười, đưa cho cậu ta một ly rượu: “Chúng ta ra ngoài một chút chứ?”
❀❀❀
Tô An ở nhà, bỏ mặt hình tượng mà nằm úp sấp trên thảm sàn xem TV.
Lúc cậu mang thai chín tháng muốn nằm sấp cũng không nằm được, nằm ngửa cũng không thoải mái, bây giờ rốt cục ném được mối phiền toái nhỏ trong bụng đi rồi, hận không thể mỗi một khắc đều nằm lăn lộn trên thảm sàn cho sướng.
Bé con nằm ở bên cạnh cậu, quơ quơ hai cánh tay bụ bẫm rồi cười khúc khích không ngừng.
Tô An xem TV chán rồi, liền lấy điện thoại ra bắt đầu bấm lung tung.
Hàn Hữu Minh nói tối nay hắn có một cuộc họp, sẽ về rất muộn.
Lí do này quê mùa quá rồi, Tô An xẹp miệng xuống, cuộc gọi mới reo ba tiếng đã cúp điện thoại. Cậu đỏ vành mắt mà xóa bỏ số điện thoại của Hàn Hữu Minh, tức giận lầm bầm: “Ông có ngon thì đi tìm chân ái khác đi, cùng lúc thả cho tôi tự do luôn!”
Cậu lầm bầm mắng vô cùng tàn nhẫn, lại không ngừng được hai dòng lệ chảy ròng ròng, liền nghẹn ngào mà lau nước mắt.
Trên điện thoại bỗng nhiên xuất hiện một bản tin.
“Tổng tài của công ty giải trí Tân Việt mang theo tình nhân mới “lai tây” ra vào quán bar, tay trong tay vô cùng thân mật.”
Tô An kinh ngạc nhìn bản tin kia, một giọt nước mắt tí tách rơi xuống điện thoại di động.
Cậu mới không thèm thương tâm!
Cậu mới không thèm uất ức!
Cậu không có… Không có thèm quan tâm lão súc sinh kia nuôi bao nhiêu tiểu tình nhân đâu!
Với cả… Với cả cậu cũng bị ép buộc thôi, không có… Không có thích Hàn Hữu Minh chút nào hết… Ai mà thèm thích cái tên đàn ông biếи ŧɦái đó chứ!
Tô An nghĩ đi nghĩ lại như vậy, thế mà nước mắt vẫn “lạch tạch” rơi xuống.
Cậu ôm đầu gối, ngồi trên thảm sàn cuộn thành một đoàn mà khóc thút thít.
Cậu muốn li hôn, cậu muốn bỏ nhà trốn đi, cậu muốn ôm con đến một nơi thật xa, để Hàn Hữu Minh cả đời cũng không tìm thấy cậu nữa!
Bé con ở bên cạnh còn chưa bò được, mặc áo bông vung vẫy hai cánh tay bụ bẫm đánh vào không khí.
Tô An bế bé con lên, uất ức rơi nước mắt: “Chúng ta đi thôi.”
Bé con cười khanh khách vươn tay sờ mặt của cậu, trên ngực áo của bé có in hình một củ cà rốt bự.
Tô An sửng sốt, bên tai không tự chủ được mà vang lên giọng nói của Hàn Hữu Minh.
Cái lão biếи ŧɦái đó luôn mỉm cười rồi dùng chất giọng ôn nhu trầm thấp nói: “Bé thỏ con, bé thỏ con, bé thỏ con của tôi sắp có một bầy thỏ nhỏ nhỏ sao?” Tô An đỏ mặt, tức giận kéo phẳng lại áo ngủ của cục cưng hai lần, nhỏ giọng thầm thì: “Biếи ŧɦái.”
❀❀❀
Hàn Hữu Minh dụ tên sát thủ kia đi ra, thủ hạ mai phục đã lâu lập tức dùng súng thuốc làm sát thủ ngất xỉu, sau đó trói kĩ mang về thẩm tra. Truy๖enDKM.com
Giải quyết xong công việc đầu tiên, Hàn Hữu Thần vô cùng sảng khoái, dự định về nhà lén lút hôn một cái tặng cho vợ nhỏ đang ngủ của mình.
Nhưng hắn mới vừa ngồi lên xe đã nhận được điện thoại của Tô An.
Trong lòng Hàn Hữu Minh vô cùng suиɠ sướиɠ: “An An, tại sao em còn chưa ngủ?”
Tô An ở đầu dây bên kia không nói lời nào, chỉ có tiếng khóc nức nở hòa lẫn tiếng thở dốc.
Hàn Hữu Minh lo lắng, lập tức ngồi thẳng người lại: “An An?”
Tô An nghẹn ngào nói: “Ông… Hu hu… Chẳng phải ông cũng… Hu hu… Chưa ngủ sao…” Hàn Hữu Minh càng sốt ruột hơn: “An An, tôi lập tức về nhà ngay, em làm sao vậy? Ai bắt nạt em? Lý Lang Cấu về nhà à?”
Tô An khóc lóc lắc đầu: “Không phải… Hu hu… Tôi không có… Hu hu… Không có khóc… Hức… Lão súc sinh… Hu hu… Ông… Ông biếи ŧɦái…”
Hàn Hữu Minh không hiểu tại sao mình bị mắng xối xả một trận: “An An…”
Tô An khóc lóc ngồi xổm trên mặt đất: “Ông… Hu hu… Ông đâu có thật lòng thích tôi… Đại biếи ŧɦái… Lão súc sinh… Hu hu… Ông chỉ muốn cɦịƈɦ tôi… Cɦịƈɦ cũng xong rồi… Hu hu… Tôi cũng không thể phản kháng… Tại sao ông… Tại sao còn muốn đánh dấu tôi… Còn bắt tôi sinh con… Hu hu… Lão súc sinh…”
Cậu khóc bù lu bù loa, Hàn Hữu Minh chỉ nghe rõ một câu “Ông đâu có thật lòng thích tôi”.
Hàn Hữu Minh thiếu chút nữa bị bé thỏ con vô lương tâm này chọc đến phát bệnh, hắn không thể nói rõ ràng với Tô An qua điện thoại, chỉ có thể thẳng giọng hét vào mặt tài xế: “Chở tôi về nhanh lên!” Tô An khóc lóc nói: “Tôi sẽ đi… Hu hu… Tôi không cần tài sản của ông, ông… Hu hu… Ông đừng để tôi nhìn thấy mặt ông nữa!”
Hàn Hữu Minh hét: “Nhanh hơn nữa đi!!!”
Lúc Hàn Hữu Minh vội vã chạy vào nhà, Tô An đang ngồi xổm ở trong góc phòng ngủ, vừa khóc lại vừa chọt chọt gương mặt nhỏ nhắn mềm mịn của con trai.
Hàn Hữu Minh nhìn bốn phía xung quanh.
Quần áo vẫn còn y nguyên, vali vẫn còn nằm dưới gầm giường.
Vợ nhỏ của hắn mặc đồ ngủ vùi ở góc tường, không có bất kỳ dấu hiệu chuẩn bị bỏ nhà đi bụi nào hết.
Hàn Hữu Minh thở phào nhẹ nhõm, đi tới bế người nhỏ đặt lên giường, sau đó liền ngồi dưới đất ôm người lớn vào trong ngực, lẩm bẩm: “Em muốn chạy đi đâu, hả?”
Tô An nghẹn ngào lầm bầm: “Chỗ nào cũng đi hết…”
Hàn Hữu Minh xoa xoa cái mông nhỏ của cậu: “Cúƈ ɦσα nhỏ đã bị tôi đánh dấu rồi, sau này bất kể em đi đến đâu, lúc bị phát dâʍ cũng sẽ ngửi thấy mùi của tôi thôi.” Tô An hãm sâu bên trong mùi vị tin tức tố nồng nặc của Alpha, nghe lời này không khỏi run lên, mềm nhũn kháng nghị: “Tôi… Tôi sẽ không phát dâʍ…”
Hàn Hữu Minh đem bàn tay mò vào trong quần pijama của Tô An, ngón tay to dài cắm vào bên trong c̠úc̠ ɦσα trơn trượt mềm mại, xấu xa nói: “Em biết không, có một vài tên Alpha rất thích đùa giỡn những Omega đã bị đánh dấu, chúng nó sẽ bắt Omega rồi trói lại trên giường, sau đó bắt đầu cɦịƈɦ họ. Omega đã được đánh dấu sẽ bị rót đầy một đống tϊиɦ ɖϊƈh͙ của những người đàn ông lạ lẫm, phun ra xì xì xì xì. Nghe nói nếu như bị rót tϊиɦ ɖϊƈh͙ liên tục một tháng như vậy, kí hiệu trong cơ thể Omega sẽ bị hòa tan thậm chí biến mất luôn, sau đó sẽ mang bầu của người đàn ông khác.”
Tô An sợ đến run lẩy bẩy, vách ruột mềm nhuyễn kẹp chặt ngón tay thô ráp của Hàn Hữu Minh: “Ông… Ông lừa tôi… Ưm… Tôi… Tôi không dễ lừa vậy đâu…” Hàn Hữu Minh nhíu mày: “Không tin sao?” Ngón tay đột nhiên đâm vào nơi sâu nhất.
Tô An kêu thảm thiết, run rẩy co lại thành một đoàn, quật cường lắc đầu như trống bỏi: “Không… Không tin…”
Hàn Hữu Minh nhìn bộ dạng run rẩy đáng thương của cậu, nhịn không được mà cười hắc hắc.
Tô An lập tức đỏ cả vành mắt, tức giận giãy dụa muốn chạy: “Ông là tên lừa đảo… Hu hu… Tên lừa đảo… Tôi sẽ không tin ông nữa… Hu hu…” Cậu hơi động đậy, ngón tay trong thân thể không cẩn thận liền đâm vào điểm mẫn cảm, thân thể Tô An liền mềm nhũn, thở phì phì một hơi liền ngồi trở lại lồng ngực của Hàn Hữu Minh.
Ngón tay thô to vẫn đâm vào hoa tâm, một luồng dâʍ ŧɦủy̠ nóng hầm hập theo tiếng rêи ɾỉ của Tô An mà chảy ra ngoài: “Ưm…”
Hàn Hữu Minh bị cỗ dâʍ ŧɦủy̠ kia dội trúng, bắt đầu nhịn không nổi nữa. Hắn cởϊ qυầи Tô An, nâng cái cặp mông trắng mịn mềm nhũn kia nhắm ngay ƈôи ŧɦịŧ cương cứng của bản thân rồi chậm rãi thả xuống.
Tô An rất nhẹ, nhẹ hơn cả những người phụ nữ cùng tuổi. Mỗi một khúc xương đều tinh tế, cổ tay cổ chân nhỏ nhắn khiến người ta không dám bóp mạnh.
Tô An cắn môi dưới, chậm rãi nuốt vào cự vật kia, trong cổ họng tràn ra một tiếng rêи ɾỉ, lầm bầm không rõ mà oán giận: “Ông… A… Lần nào… Lần nào cũng như vậy… Nói chưa hết đã… Làm chuyện này… Ưm a…”
Hàn Hữu Minh ôm cậu thật chặt chậm rãi đâm thọc, thấp giọng nói: “An An, tôi không có lừa em. Chuyện này không, những chuyện khác lại càng không.”
Tô An chớp mắt, lông mi thật dài làm nước mắt nhiễu lung tung, c̠úc̠ ɦσα non hồng cũng bị Hàn Hữu Minh đâm đến tung tóe dâʍ ŧɦủy̠: “Ông… Ưm a… Ông không lừa tôi chứ?” Hàn Hữu Minh vừa cɦịƈɦ vừa thấp giọng nói: “Trong chợ đêm có một băng nhóm mại dâʍ, chuyên môn tìm những Omega đã bị đánh dấu để thỏa mãn sở thích của khách hàng. Cho nên mới nói, tôi không hề lừa em.”
Cúƈ ɦσα nhỏ bị đâm đến vang tiếng xì xì xì xì, vật cứng thô to chốc chốc lại mạnh mẽ đâm mở vách thịt mềm mại bên trong như máy đóng cọc. Tô An như chiếc thuyền nhỏ trôi dạt giữa sóng thần, cậu ôm chặt cổ Hàn Hữu Minh không dám buông tay, vô cớ làm nũng mà nghẹn ngào: “Ông… Ông lừa tôi… Ưm… Tên lừa đảo… Hức…”
“Là thật.” Hàn Hữu Minh dần dần đâm mở miệng đáy huyệŧ rồi cắm vào bên trong xoang sinh sản, “Tôi yêu em, cũng là thật.”
Lỗ tai Tô An run lên, bỗng nhiên thẹn thùng đến nỗi không biết làm gì.
Động thịt mềm mại không kiềm chế được mà bao vây chặt chẽ lấy cái côn ŧɦịŧ thô to kia, màu đỏ ửng từ sau tai tràn đến hai má, ngay cả đầu ngón tay trắng nõn cũng biến thành màu hồng nhạt. Một cảm giác ấm áp thoải mái tràn vào đáy lòng, như là con suối nước nóng đã xông vỡ đê đập, cũng giống như một đóa hoa cúc non nho nhỏ nở trong tim cậu.
Tại… Tại sao… Chỉ có ba chữ, mà còn làm người ta thẹn thùng hơn cả lúc làʍ ŧìиɦ mãnh liệt chứ?
Tô An không hiểu, cậu vẫn luôn trốn tránh, cứ trốn mãi, mãi cho đến khi muốn tránh cũng tránh không được nữa mà nằm nhoài trong ngực Hàn Hữu Minh, đỏ mặt nghe nhịp tim đập vô cùng mạnh mẽ kiên định của chồng mình.
Hàn Hữu Minh cũng chưa từng thử tỏ tình thẳng thắn như vậy.
Tổng tài bá đạo cần nhất là sĩ diện, hắn có thể đơ mặt dâng nhẫn kim cương, ỷ mạnh ra lệnh “kết hôn với tôi”, cũng có thể phách lối tuyên bố mình có quyền chiếm hữu tiểu mỹ nhân.
Nhưng bọn họ sẽ không nói tiếng “yêu”.
Tổng tài bá đạo sẽ không nói tiếng “yêu”, chỉ có du͙ƈ vọиɠ và chiếm hữu. Lần này Hàn Hữu Minh sốt ruột lỡ miệng, bản thân lại cảm thấy khó xử.
Làm sao bây giờ?
Lỡ nói ra rồi có rút lại được không vậy?
Lỡ bé thỏ ngốc kia không đáp lại tình cảm của hắn thì phải làm sao bây giờ?
Một tổng tài bá đạo như hắn không thể mất đi người này được!
Tâm tư Hàn Hữu Minh lăn lộn mấy trăm ngàn lần, cúi đầu nhìn khuôn mặt non nớt và cặp mông trắng trẻo của bé thỏ con, cuối cùng hạ quyết tâm.
Mặt mũi thì có là gì chứ?
Còn không chịu tỏ tình nữa thì con thỏ ngốc này nhất định sẽ chạy trốn theo người khác đó!
Hàn Hữu Minh vừa dập hông lại vừa không ngừng lặp lại: “Tôi yêu em, tôi yêu em, An An, em là bé thỏ con đáng yêu nhất của tôi, tôi yêu em, yêu em cả đời, bé thỏ dâʍ!” Tô An bị hắn làm đến vừa khóc vừa rên, hai cái chân dài trắng nõn vung vẫy lúc ẩn lúc hiện, động thịt mềm mại run rẩy muốn kẹp chặt, lại bị Hàn Hữu Minh dùng sức nong ra.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông mang theo tin tức tố mùi xạ hương nồng nặc, bá đạo mà xâm chiếm toàn thân Tô An: “Bé thỏ con, em có yêu tôi không?”
Trước mắt Tô An chỉ thấy choáng váng một trận, một tia sáng chợt lóe, cậu khóc lóc phun dâʍ ŧɦủy̠ ướt hạ thể của Hàn Hữu Minh, núʍ ѵú phấn nộn cũng phun ra một tia sữa mỏng.
Hàn Hữu Minh áp Tô An trên thảm sàn, vừa làm vừa cắn núʍ ѵú cậu, miệng lớn chứa đầy sữa thơm ngọt, vừa uống vừa hàm hồ nằm dưới đất lẩm bẩm: “An An, em có yêu tôi không?”
Tô An cao trào đến mức đầu óc quay cuồng, mơ mơ màng màng nhìn đèn treo trên trần nhà, trước mắt dần dần biến thành màu đen.