Cơn bức rức một lúc một nhiều hơn. Dương Chấn Phong không hiểu nổi mình đang bị cái gì mà tại sao, tại sao anh lại cảm thấy cơ thể như đang ham muốn, đang cần giải tỏa.
Cố gắng kìm chế bản thân, Dương Chấn Phong đứng dậy, đi ra bên ngoài. Anh đã uống khá nhiều nước vì trong người anh đang nóng lên.
"Có cần đi khám không đây?" Dương Chấn Phong chau mày nói.
Trong phòng, Trịnh Mỹ Duyên vẫn nằm yên ắng trêи giường. Thuốc tác dụng rồi, nó đang làm cho anh ta khó chịu. Chẳng mấy chốc sẽ leo lên giường ngay thôi.
Quả không sai, sau đó Dương Chấn Phong đã đột ngột bước vào phòng. Anh mở cửa, đi thẳng tới giường hất hết chăn của Trịnh Mỹ Duyên ra.
Ánh mắt của Dương Chấn Phong như bùng cháy một ngọn lửa ham muốn. Trịnh Mỹ Duyên hồi hộp, nhưng vẫn giữ bình tĩnh cho chính mình. Chồng cô không chịu được nữa liền ôm lấy cô, vòng tay và eo cô siết lấy, đôi môi của anh chạm lên cổ của cô mà hôn hít.
Cảm giác rất nhanh, rất đột ngột, âu yếm cũng không phải nhẹ nhàng, vì đây là tác dụng của thuốc chứ không phải là vì tình yêu. Người nam như biến thành một con thú đang ham muốn một con mồi, mọi hành động chỉ được tiến hành theo bản năng mà chẳng phải từ bất kỳ lý trí nào của con người.
Phần bụng của Trịnh Mỹ Duyên bị bàn tay của Dương Chấn Phong mân mê, anh còn chạm đến vùng ngực của cô, cảm giác đang rất hưng phấn. Anh hôn lên mặt của vợ, hôn một cách không hề nâng niu mà chỉ là đang tận hưởng.
Trịnh Mỹ Duyên thì nằm im lìm, mắt đánh nghiêng sang một bên. Cho đến lúc anh ấy muốn tháo nút áo của cô thì cô đã bỗng giật lại.
Lúc này Dương Chấn Phong mới ngưng một chút mà nhìn cô ấy. Nhưng sau đó anh lại cúi xuống, hôn mé cổ của cô.
Bàn tay mềm mại của Trịnh Mỹ Duyên chợt đưa lên, cô đẩy người của Dương Chấn Phong. Anh ngẩng đầu lên. Hai ánh mắt của hai con người nhìn thẳng vào nhau. Nhưng cô ấy khóc, và tát vào mặt anh một cái.
Cái tát rất đau, có thể đủ lực để làm anh chợt tỉnh. Nhìn lại xem mình đang làm gì?
"Cố chịu đi!" Trịnh Mỹ Duyên thốt lên câu nói, mắt cô ửng hồng nhìn Dương Chấn Phong. Cô nói câu này, bởi vì lúc hạ thuốc cô đã không thẳng tay, một viên của nó cô chỉ bẻ làm đôi rồi bỏ vào mà thôi.
Một phần vì cô sợ liều lượng sẽ quá mạnh và một phần vì tâm cô không quyết đoán. Cô không muốn biến chồng của mình thành một con thú, và cũng không muốn khiến bản thân mình biến thành một miếng mồi béo mỡ. Nhưng chỉ bấy nhiêu thuốc đó thôi cũng đã làm Dương Chấn Phong rất khó khống chế. Phan Hồng Nga bà ta chưa bao giờ xem Trịnh Mỹ Duyên là con người, vậy nên đưa cho cô một loại thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ cực mạnh này.
Về phần Dương Chấn Phong lúc này anh đang hô hấp khá mạnh. Nhưng cũng đã nhận thức được tình trạng của mình. Anh bị cái gì? Rốt cuộc là anh bị cái gì mà muốn đụng chạm vô người của Trịnh Mỹ Duyên? Bị điên rồi sao?
Dương Chấn Phong leo xuống giường, anh đi vào phòng vệ sinh xả vòi nước rửa mặt liên tục cho tỉnh. Người của anh lúc này vẫn còn khá nóng bức. Tức giận anh xả cả vòi sen để phun nước lên khắp cơ thể. Lột áo vứt sang một bên.
Ngoài phòng, Trịnh Mỹ Duyên vẫn nằm đấy, áo váy có sự xộc xệch. Cô đã kéo lại cho thẳng thóm. Dừng lại đúng lúc nên thân thể của cô không hề trao trọn cho chồng. Cũng không thực sự trải qua cảm giác của ái ân, nhưng đó nào có phải là ái ân. Vì ái là yêu, còn đây là ham muốn.
Nước mắt làm ướt khóe mi của cô, lấy áo, lấy chăn có thể chặm khô. Nhưng nước mắt trong lòng thì lấy gì mà chặm? Cô đã không hạ quyết tâm bỏ thuốc vậy vị trí này làm sao để giữ? Cô và mẹ làm sao với nhà họ Trịnh?
______
"Bà đã đưa thuốc cho nó sao?" Trịnh Thống Kiệt ngạc nhiên hỏi.
Phan Hồng Nga cười thích thú trêи nét miệng: "Đúng, là tôi đã đưa cho nó. Lấy chồng rồi thì sớm muộn cũng phải sinh con thôi."
"Lỡ thằng Phong biết nó bị đánh thuốc thì sao? Nó sẽ không trách con Mỹ Duyên à?"
Điều này Phan Hồng Nga chẳng hề lo: "Biết thì đã làm sao? Vợ nó chứ vợ ai. Nó ăn ở với người nó cưới về thì còn trách móc cái gì?"
Tuy biết là thế nhưng Trịnh Thống Kiệt vẫn cảm thấy không ổn: "Đàn ông suy nghĩ không giống như bà đâu."
"Ông cứ lo bò trắng răng. Cứ đợi rồi xem, chúng ta chỉ cần nhìn vào cái bụng của con Duyên để mà hành động thôi." Bà ta nói, biểu cảm gương mặt thể hiện sự tự tin và đắc ý.
Nhưng ở đời người tính thì không bằng trời tính. Tính một nẻo nhưng kết quả có được như ý hay không thì lại là một chuyện khác.
Dương Chấn Phong mở cửa bước ra, trêи người anh mặc chiếc áo choàng tắm. Tóc ướt nước vẫn chưa lâu khô hẳn đã bước ra bên ngoài. Anh đùng đùng nổi giận, giật lấy tấm chăn hất xuống dưới sàn.
Mắt lóe nộ khí chằm chằm nhìn thẳng đến Trịnh Mỹ Duyên: "Là cô hạ thuốc tôi có phải không?"
Dương Chấn Phong chẳng phải kẻ ngốc, anh dĩ nhiên đoán được có điều bất thường từ cốc nước. Và người đầu tiên anh nghi ngờ sẽ không ai khác đó chính là vợ của anh Trịnh Mỹ Duyên. Ngoài cô ta ra thì chẳng ai trong nhà này lại giở cái trò tồi tệ ấy với anh, mẹ anh không và bà dĩ nhiên lại càng không.
Trịnh Mỹ Duyên ngồi dậy, cô hạ mắt thấp và nói: "Xin lỗi!"
Hai chữ xin lỗi nghe chẳng hề lọt tai, cô ta tâm địa sao có thể xấu xa đến mức này.
"Cô thật khốn nạn đấy Trịnh Mỹ Duyên, cô lại đang muốn lợi dụng gì từ tôi nữa đây?" Dương Chấn Phong trừng mắt lên hỏi.
"Anh muốn nghĩ sao cũng được."
Câu trả lời như phủi cho sạch hết mọi chuyện, đúng là chỉ có cô ta mới dám làm rồi trơ trẽn trả lời như thế. Tức quá mà! Anh sao có thể để cho ả đàn bà này được yên thân chứ.
Tiến lên giường, Dương Chấn Phong túm lấy cổ tay của Trịnh Mỹ Duyên, siết thật chặt trong cái nắm của anh. Siết cho cô ta đến đau đến đỏ lên.
"Cô nghĩ cô thông minh hơn tôi hả? Cô muốn đánh thuốc để hòng mang thai thì cho rằng tôi không đoán ra được tâm can của cô sao?"
Dương Chấn Phong nói và đầu cúi sát đến Trịnh Mỹ Duyên, mắt anh nóng nảy hừng hực nhìn thẳng vào ánh mắt của cô: "Cô rống cai tai lên mà nghe cho rõ, con của Dương Chấn Phong này sẽ không bao giờ là do cô sinh ra. Cho dù hôm nay có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô có mang thai đi chăng nữa, thì cô cũng đừng mơ là sẽ sinh được nó ra. Tôi bắt cô phá thì cô phải phá."
Dương Chấn Phong nói rất tuyệt tình, mày nhướng lên khi thốt ra chữ "phá".
Trịnh Mỹ Duyên nhìn kỹ ánh mắt ấy của chồng, cũng nghe kỹ những lời tuyệt tình từ miệng anh thốt ra. Đúng là như cô đã nghĩ, anh ấy sẽ không bao giờ thương yêu đứa con của cô sinh ra. Cô hiểu nhưng trong lòng vẫn cảm giác bị lưỡi dao khứa ngang, tủi thân trong cô từ từ len lói và khiến giọt lệ buồn bất chợt lăn ra nơi khóe mắt.
"Thế anh tưởng tôi sẽ yêu con của anh à?"
Dương Chấn Phong nhíu xuống đôi lông mày.
Trịnh Mỹ Duyên tiếp tục nói: "Sao anh không nghĩ tôi mới là người sẽ đích thân giết nó, trước khi anh biết đến sự tồn tại của nó."
"Khốn nạn!"
Dương Chấn Phong tức giận tát một cái vào mặt của Trịnh Mỹ Duyên. Hơi thở của anh mạnh lên, nếu còn ở đây nghe thêm lời nào của cô ta chắc anh nổi điên lên giết luôn cô ta mất.
Dương Chấn Phong bước xuống giường, sắc mặt như đám mây đen. Anh mở tủ lấy đồ rồi bước ra khỏi phòng.
Dương Chấn Phong đi rồi thì Trịnh Mỹ Duyên mới nuốt xuống nước bọt, nghẹn ngào rơi nước mắt. Bị tát đến đau nhói nhưng cô không kêu lên tiếng nào, cũng không vỡ òa sục sùi. Nước mắt của cô cứ lăn chảy vì lòng cô chưa thể kìm lại được.
Cuối cùng anh ta cũng đã đánh cô rồi! Đánh vì không thể thắng được cô. Cô phải thế, dù ác cũng phải ác hơn Dương Chấn Phong. Gai nhọn của cô đã chĩa ra với những lời cay nghiệt, Dương Chấn Phong sẵn sàng đánh cô vì căn bản anh ta đã bị gai đâm liền phản kháng ngay bằng vũ lực.
"Dám nói sẽ giết con sao? Độc ác, hạng đàn bà rắn độc mà." Dương Chấn Phong đứng ở một căn phòng khác, đồ vứt xuống giường. Nghĩ đến là muốn tức điên lên. Mẹ bảo anh đã chiều cô ta quá! Vì vậy mà cô ta mới cả gan như thế chăng? Muốn nói gì là nói. Khốn nạn thật!
Ban đầu anh là người nói đến chữ "phá", nhưng nghe vợ nói sẽ giết con anh thì anh lại nóng máu lên. Chỉ dọa cô ta thôi, chứ Dương Chấn Phong này sao có thể cầm thú như cô ta được.
Dương Chấn Phong thở mạnh, tay đặt lên sau đầu. Nghĩ cũng may, xém chút nữa là gạo nấu thành cơm với cô ta. Lỡ may dính bầu thì có chết anh không.