Năm nay tuyết mùa đông chậm chạp chưa rơi, đợi đến đêm Giáng Sinh mới bay lả tả đầy trời. Trên đường rất náo nhiệt, giống như tất cả mọi người đều ùa ra ngoài đường đón tuyết đầu mùa.
Trước cửa ra vào của các cửa hàng có thể nhìn thấy cây thông Noel được treo đèn màu nhấp nháy, Phó Thời Hàn cầm ô có viền hoa nhỏ của Hoắc Yên, cùng cô đi qua lối hành lang ở vườn hoa nhỏ.
Hoắc Yên lấy từ trong túi ra một cái khăn quàng bằng len màu xám đậm, quấn lên cổ Phó Thời Hàn.
“Em đan cho anh đó.” Hoắc Yên quấn lung tung cho anh.
Chất len cực kỳ mềm mại, mượt mà, tuyệt đối không cọ vào da, hơn nữa còn giữ ấm tương đối tốt.
Phó Thời Hàn cụp mắt, quan sát cái khăn bị quàng lộn xộn, khẽ cười một tiếng: “Là em đan mới là lạ.”
Có tay nghề khéo như vậy, sao em không lên trời làm Chức Nữ đi.
Hoắc Yên bĩu môm, lẩm bẩm nói không hiểu lòng người tốt, nói: “Được rồi, là em mua, không thích thì thôi.”
Cô nói xong muốn kéo khăn quàng cổ xuống, Phó Thời Hàn nghiêng người tránh đi: “Tặng đồ ra ngoài, nào có đạo lý đòi lại.”
Thật ra do Hoắc Yên nhìn thấy Tô Hoàn đại tiểu thư gần đây đều đan khăn, lên lớp đan, tan học đan, buổi tối nằm trong chăn cũng đan, hỏi mới biết cô nàng đang muốn tặng quà cho anh trai hòa thượng của mình.
Hoắc Yên hỏi: “Cậu có tiền, sao không mua một cái?”
Tô Hoàn trả lời như chuyện đương nhiên: “Mua nào có ý nghĩa như tớ đan.”
Hoắc Yên nhìn cái khăn bị đan nhăn nhăn nhúm nhúm, ở giữa còn bị sứt chỉ, căn bản xấu đến không nỡ nhìn, bản năng cảm thấy chuyện này không thể bắt chước được.
Hiện giờ kỹ thuật dệt tương đối phát triển, dạng hoa lá đường vân gì anh muốn mà không có, bản thân còn tốn công mất thời gian vừa khâu vừa đan, cũng quá lạc hậu rồi.
Tô Hoàn nói Hoắc Yên đơn giản chính là tư duy của thẳng nữ, cái gì cũng không hiểu, bản thân mình đan chính là tâm ý, người ta quấn lên người cũng cảm thấy ấm áp hơn.
Hoắc Yên kiên định không đồng ý lời giải thích này của bạn, ấm áp hay không ấm áp chủ yếu do chất liệu len, có phải do tự tay cậu đan hay không thì có nửa xu quan hệ sao?
“Trong lòng ấm áp! Hiểu không! Trong lòng!”
Hoắc Yên lắc đầu: “Cái tên Hứa Minh Ý kia trái tim mà có thể quấn đến nóng mới là lạ đó.”
Tô Hoàn nói đơn giản cô không thể cứu chữa, Hoắc Yên cảm thấy mình vẫn có thể cứu chữa, thế là đi dạo một vòng quanh cửa hàng chăm chú tìm kiếm, chọn được một cái khăn quàng bằng len tương đối khiêm tốn trầm ổn, tặng ra ngoài.
Phó Thời Hàn mặc dù cằn nhằn, nhưng nhìn ra được anh rất thích cái khăn này, cầm điện thoại ra soi đi soi lại nhiều lần, còn vuốt lại tóc, sau đó hỏi Hoắc Yên: “Đẹp chứ em?”
Hoắc Yên thành thật nói: “Khăn quàng rất đẹp.”
Phó Thời Hàn bóp cằm cô: “Cho em thêm một cơ hội, nói tiếng người.”
Hoắc Yên bị anh bóp mặt, bĩu môi ra sức giãy dụa: “Mỹ nhân thịnh thế Phó Thời Hàn.”
Phó Thời Hàn bật cười, kéo balo màu đen của mình lệch qua vai, nói: “Có qua có lại.”
Hoắc Yên ngạc nhiên nhìn cặp sách đang mở: “Anh cũng có chuẩn bị quà cho em sao! Là cái gì thế!”
Phó Thời Hàn nói: “Trước tiên em hãy nhắm mắt lại.”
Thế là Hoắc Yên ngoan ngoãn nhắm mắt vào, tay để ở trước ngực: “Vừa mở mắt nhìn thấy một sấp ông Mao gì đó, vậy quá tục khí, bổn tiên nữ sẽ không tiếp nhận đâu.”
“Được.”
Hoắc Yên chậm rãi mở mắt, trong lúc mông lung, nhìn thấy nhất ca (*) đang đứng trên bàn nhỏ trước mặt, ước chừng khoảng bằng một bàn tay gấu trắng nhỏ, gấu trắng chắp tay sau lưng, ngại ngùng đứng trước mặt Hoắc Yên, trên đầu đội một cái mũ Giáng Sinh màu đỏ.
(*) Nhất ca, chỉ lão đại, thủ lĩnh, người đứng đầu xuất phát từ kênh TVB. Nhưng ở một số nơi lại “nhất ca” chỉ đồ đần, đồ ngốc. Nguồn: Baidu
Hoắc Yên muốn đưa tay sờ nó, không ngờ gấu trắng nhỏ đột nhiên lùi lại hai bước: “Phi lễ chớ đụng.”
Nó vậy mà mở miệng nói chuyện, chất giọng giống như trẻ con bé xíu, nhưng giọng điệu lại bắt trước người trưởng thành.
Giống… cách nói của Phó Thời Hàn khi còn bé.
Hoắc Yên ngạc nhiên nhìn Phó Thời Hàn: “Anh cho em một con… gấu trắng tinh?”
“Gấu trắng tinh cái đầu em.” Phó Thời Hàn vỗ nhẹ trán Hoắc Yên: “Đây là người máy trí tuệ nhân tạo.”
“Ồ…” Phó Thời Hàn điều khiển người máy nói: “Tự giới thiệu bản thân.”
Thế là gấu trắng vụng về bước tới trước mặt Hoắc Yên, nghiêm túc nói: “Con tên là Phó Tiểu Hàn 2.0, mami của con là Hoắc Yên, papi của con là Phó Thời Hàn, mami con siêu cấp yêu papi con, mỗi ngày đi ngủ đều nhớ papi con.”
Hoắc Yên: ….
Hoắc Yên trừng mắt nhìn Phó Thời Hàn, Phó Thời Hàn nhún vai tỏ vẻ vô tội: “Nó nhất định muốn hiểu như vậy, anh cũng đâu còn cách nào.”
Tưởng cô ngốc chắc, không viết cho nó như vậy, nó có thể tự nghĩ ra sao?
Phó Thời Hàn lập tức nói: “Cho mami của con học khóa bổ túc đi.”
Sau đó gấu trắng nhỏ lập tức chuyển sang hình thức học bổ túc, một màn hình màu đen nổi bật trên bụng trượt ra: “Mời mở trang số bảy 《Toán cao cấp tập hai》…”
Hoắc Yên: …
Không hiểu sao rất muốn đánh con trai.
Hoắc Yên không để ý đến Phó Thời Hàn, cúi đầu nói với gấu trắng nhỏ: “Tiểu Hàn à, tại sao con lại được gọi là Phó Tiểu Hàn 2.0?”
Phó Tiểu Hàn: “Bởi vì 1.0 nhìn lén chú Thẩm Ngộ Nhiên tắm, còn nói câu không nên nói, đầu bị chú Thẩm Ngộ Nhiên nửa đêm vặn xuống.”
Hoắc Yên: “Đáng sợ thế, nói cái gì vậy?”
Phó Tiểu Hàn: “Nói chít chít của chú Thẩm nhỏ.”
Phó Tiểu Hàn còn chưa nói hết, Phó Thời Hàn vội vàng đưa tay che chỗ phát ra âm thanh của nó.
Hoắc Yên híp mắt, tràn ngập khinh bỉ nhìn anh, tỏ vẻ giấu cái gì mà giấu, em nghe thấy hết rồi.
Phó Thời Hàn ra vẻ bình tĩnh nói: “Chương trình bị lỗi, anh mang về chạy thử một chút.”
Hoắc Yên một tay đoạt lại gấu trắng nhỏ: “Chính anh nói, tặng đồ ra ngoài, nào có đạo lý đòi về, hình dáng của Phó Tiểu Hàn đúng là đáng yêu, em rất thích.”
Gấu trắng lớn cũng run rẩy ôm lấy cổ tay Hoắc Yên: “Mami cứu mạng.”
“Nếu con còn muốn sống tốt, sau này phải quản chặt miệng mình.” Hoắc Yên dạy dỗ Phó Tiểu Hàn: “Sau này theo mami, không thể tùy tiện nhìn lén người khác tắm rửa, nếu để cho dì Tô Hoàn của con phát hiện, không chỉ vặn đầu đơn giản như vậy, cậu ấy sẽ tháo con ra thành tám mảnh rồi ném vào trong hồ, xương cốt cũng không còn!”
Gấu trắng lớn liên tục gật đầu, ngây thơ chân thành.
Phó Thời Hàn thấy dáng vẻ chững chạc dạy bảo người máy của Hoắc Yên, lại giống như đang dạy bảo con trai.
Chỉ sợ cũng chỉ có cô mới có thể cùng một người máy nói chuyện vui vẻ như vậy. Phó Thời Hàn đưa Hoắc Yên về ký túc xá, người máy được đặt trong túi của Hoắc Yên, thò ra cái đầu nhỏ ra ngoài, nhìn vô cùng dễ thương, một đường thu hút vô số nữ sinh quay đầu.
Dưới lầu ký túc xá, Hoắc Yên chỉnh lại khăn quàng cổ cho anh, cẩn thận tỉ mỉ, cực kỳ chu đáo.
“Em biết anh không thích mang khăn quàng cổ, cho dù giữa mùa đông vẫn để hở cổ, không thích liền không mang, nhưng lúc có gió tuyết cần quấn để tránh cảm lạnh, biết không?”
Cô nói liên miên lo lắng khiến trái tim Phó Thời Hàn cực kỳ ấm áp, đôi đồng tử của anh nhìn về phía cô, trong ngày mùa đông làn da cô càng tinh tế trắng mịn, tóc ngắn trên trán còn điểm vài bông tuyết trắng tinh.
Anh tình sinh ý động, đưa tay phủ mấy bông tuyết bay bay giữa mấy lọn tóc của cô, sau đó kéo cô vào góc tường, phủ người xuống hôn lên môi cô.
Cái gáy của Hoắc Yên được anh đưa tay đỡ, eo cũng bị một bàn tay khác giữ chặt, tư thế này rất có tính chiếm hữu, khiến cô cảm thấy cực kỳ ngại ngùng.
Hai phiến môi ép xuống, Hoắc Yên nếm được mùi thuốc lá nhàn nhạt nơi đầu lưỡi của anh, mềm dẻo linh hoạt, cạy mở răng cô tìm tới đầu lưỡi ấm áp, cùng cô liều chết dây dưa.
Cách đó không xa loáng thoáng truyền đến tiếng người, mà hai người chìm trong bóng tối hôn nhau, khơi dậy sự bất an và xao động khó hiểu trong lòng Hoắc Yên, đồng thời còn mang theo chút vui vẻ cùng kích thích.
Hoắc Yên chậm rãi nhắm mắt, cảm nhận anh nhẹ nhàng mút vào, đầu lưỡi linh hoạt lướt qua hàm trên của cô, lại rơi trên cánh môi mềm mại, vừa hôn vừa mổ.
Chậm rãi kết thúc, gương mặt hai người đều nổi một tầng đỏ ửng, hô hấp có chút dồn dập.
Hoắc Yên né tránh ánh mắt đang cười của anh, hơi xấu hổ đẩy anh ra, thấp giọng nói: “Em lên trước đây.”
Cô đi vài bước bỗng quay đầu lại nhìn, nhận ra Phó Thời Hàn đang đeo túi của mình, giậm chân một cái rồi chạy mất.
**
Tin tức Diêu Vi An quen bạn trai là Hoắc Yên nghe được từ Tô Hoàn.
Nhắc tới cũng khéo, Tô Hoàn và Lâm Sơ Ngữ đi dạo phố, trùng hợp bắt gặp Diêu Vi An kéo bạn trai ngang qua, trong tay cầm túi lớn túi nhỏ.
Càng khéo hơn là, hai cô nhận ra nam sinh kia, chính là đàn anh khóa trên khoa Toán – Tin của các cô, tên Hứa Văn Trì.
Mặt mũi của Hứa Văn Trì cũng coi như đoan chính, nhưng còn xa mới có thể coi là đẹp trai, khuôn mặt cực kỳ phổ thông, có điều thành tích của anh ta rất tốt, điều kiện gia đình cũng khá.
Nghe nói đàn anh Hứa Văn Trì sớm đã theo đuổi Diêu Vi An từ nửa năm trước, nhưng mắt Diêu Vi An cao, vẫn luôn không đồng ý, nhưng cũng không có từ chối công khai.
Tô Hoàn nói không chút nể nang, nói đây là coi anh ta là lốp xe dự phòng, mắt thấy Phó Thời Hàn bên kia không có tin tức, lốp xe dự phòng liền lập tức phát huy được tác dụng.
Lúc Diêu Vi An nhìn thấy Tô Hoàn và Lâm Sơ Ngữ, lập tức thả tay của Hứa Văn Trì ra, sắc mặt cực kỳ lúng túng xấu hổ.
Ban đầu chỉ quen biết sơ sơ, Tô Hoàn và Lâm Sơ Ngữ không định lên tiếng chào hỏi, nhưng Tô Hoàn thoáng thấy động tác này của Diêu Vi An, nét mặt lập tức trở lên tươi cười: “Thật là khéo, ở chỗ này cũng gặp được đàn anh, đàn anh cùng đàn chị Diêu Vi An đây là… cùng đi dạo phố sao.”
Hứa Văn Trì cũng là đam mê ngưỡng mộ dung mạo xinh đẹp của Diêu Vi An, theo đuổi cô ta hơn nửa năm, thật vất vả cô ta mới đồng ý, đương nhiên hận không thể thông báo cho người người đều biết, nhiều lần còn muốn dẫn cô ta đi gặp mặt anh em thân thiết của mình để tăng thêm thể diện, có điều Diêu Vi An sống chết không chịu.
Cho nên gặp được người quen, Hứa Văn Trì thoải mái thừa nhận: “Đúng vậy, tôi đưa bạn gái đi dạo phố.”
“Bạn gái à.” Tô Hoàn kéo dài giọng, nhìn Diêu Vi An.
Sắc mặt Diêu Vi An rất khó coi, Tô Hoàn cố ý nói: “Thì ra đàn anh và đàn chị Diêu Vi An đang ở bên nhau, chúc mừng chúc mừng, hai người đúng là trai tài gái sắc ông trời tác hợp.”
Diêu Vi An mắt trừng trừng sắp bắn lên trời.
Hứa Văn Trì còn tươi cười hớn hở: “Đúng vậy, hai người cũng nắm chắc vào, đại học không yêu đương, thật đáng tiếc.”
“Chúng tôi cũng nghĩ thế, thế nhưng lớn lên xấu xí, không ai muốn.” Tô Hoàn cười nói: “Không giống đàn chị, từng nhóm từng nhóm nam sinh theo đuổi, chẳng qua vẫn là đàn anh ưu tú, ôm được mỹ nhân về.”
“Đâu có đâu có.” Nghe nói như thế, lòng hư vinh của Hứa Văn Trì được thỏa mãn cực lớn, miệng không khép lại nổi.
Lâm Sơ Ngữ kể lại y nguyên chuyện này cho Hoắc Yên nghe, Hoắc Yên không hiểu hỏi Tô Hoàn: “Cậu và đàn anh Hứa Văn Trì rất quen sao, còn trò chuyện nhiều như vậy.”
“Không quen tí nào.” Tô Hoàn mỉm cười nói: “Nhưng tớ thích nhìn cái mặt kinh ngạc của Diêu Vi An, cô ta càng không muốn để người khác biết cô ta ở cùng một chỗ với Hứa Văn Trì, tớ lại càng muốn nói bọn họ có bao nhiêu xứng đôi, hừ hừ.”
Hoắc Yên không hiểu hỏi: “Nghe cậu nói vậy, có vẻ cô ta không thích Hứa Văn Trì kia, vì sao lại muốn nhận lời anh ta.”
Tô Hoàn nói: “Lốp xe dự phòng là cái gì, đổ đi thì tiếc uống vào thì say, hơn nữa, mới bị Phó Thời Hàn làm cho vỡ mộng, nhanh chóng quen biết bạn trai mới, có thể giữ chút thể diện cho cô ta, đồng thời cũng nói cho người khác biết, cô ta rất có mị lực.”
Hoắc Yên nghĩ thầm, mặc dù Hứa Văn Trì cũng là đàn anh trong khoa, nhưng may anh ta và Phó Thời Hàn không cùng lớp, nếu không gặp mặt sẽ rất xấu hổ nha.