"Hoàng Thúc, nếu ngươi đã tiến cung , vừa hay gần tới giờ cơm trưa , chi bằng ở lại ăn cùng với Trẫm ?"
Ánh mắt Tuyệt Tình Thủy hiện lên vẻ mong chờ , y hệt như một hài tử mong nhận kẹo khiến người ta không nỡ từ chối.
Huyền Dạ gật đầu , Tuyệt Tình Thủy lập tức vui như mở hội , sai người chuẩn bị ngự thiện.
Đến sáng hôm sau , như mọi ngày Tuyệt Tình Thủy phải dậy sớm thượng triều . Nói là thượng triều nhưng thực chất nàng cũng chỉ là có mặt ở đấy cho có mà thôi , chứ mọi việc đều là do Huyền Dạ xử lý.
Ngồi trên long ỷ , đôi mắt Tuyệt Tình Thủy díu cả vào nhưng vẫn cố chống đỡ.
Tại sao cứ phải dậy sớm như vậy thượng triều chứ ?
"Ai nha !"
Đột nhiên trán truyền đến cảm giác đau nhức , các vị đại thần phía dưới nghe thấy tiếng kêu của nàng liền ngậm miệng không ai dám nói thêm gì nữa . Tiếng lột bộp vang lên , một viên dạ minh châu lăn từ phía trên xuống.
Tuyệt Tình Thủy đưa tay xoa trán . Cái trán đã đỏ ửng hết cả lên . Nàng bĩu môi không tình nguyện ngồi nghiêm chỉnh.
Tiếng nói lạnh lùng của Huyền Dạ vang lên . Thực hiển nhiên là do hắn làm , nhưng không ai dám nói gì.
Hầu như ngày nào khi thượng triều , Tuyệt Tình Thủy đều ngủ ngật . Mỗi lần như thế , Huyền Dạ ngồi bên cạnh sẽ dùng một viên dạ minh châu ném vào trán nàng . Cảnh tượng này đối với các vị đại thần phía dưới mà nói đã quá quen thuộc , hầu như ngày nào cũng nhìn thấy.
"Khụ , các vị đại thần , mời nói tiếp !"
"Bệ Hạ , ngươi cũng đã mười lăm , nên sớm nghĩ đến chuyện sinh Thái Tử !"
Một vị đại thần bước lên phía trước nói ra suy nghĩ . Tuyệt Tình Thủy nghe xong lời hắn nói mà sặc cả nước miếng , vốn dị đang buồn ngủ nghe câu này mà tỉnh luôn.
"Trẫm còn nhỏ , không vội , nên tập trung vào việc chính sự của Thanh Hạm Quốc . Tuy Trẫm đã mười lăm tuổi nhưng phải tới tận nửa năm nữa mới tới lễ cập khê , chờ thêm hai , ba năm nữa rồi hẵng nói tới !"
Đôi mắt Tuyệt Tình Thủy âm thầm liếc nhìn sang Huyền Dạ . Nàng rất mong hắn sẽ lên tiếng phản đối chuyện này , nhưng nàng thất vọng rồi , từ đầu tới cuối hắn một lời cũng chưa nói.
Tinh thần thoáng chút ủ rũ , có điều không dám biểu hiện ra ngoài.
"Hoàng Thúc năm nay cũng đã hơn ba mươi , chưa có một người con nào , trong phủ cũng không có nữ nhân . Hoàng Thúc cống hiến cho Thanh Hạm Quốc ta nhiều năm , các vị ái khanh sốt ruột chuyện sinh Thái Tử , chi bằng nghĩ xem vị tiểu thư nhà nào phù hợp với Hoàng Thúc !"
Bàn tay sau lớp tay áo nắm chặt lại , cố gắng kiềm chế cảm xúc trong lòng.
Phải chính miệng nói ra muốn nam nhân mình yêu cưới nữ nhân khác , thử hỏi sao có thể không khó chịu.
Nhưng nàng còn có thể làm gì khác sao ?
Tình cảm của nàng chính là một thứ đại cấm kỵ , sư đồ với nhau sao hắn có thể gả cho hắn !
Bọn họ đều nói bậc cửu ngũ chí tôn muốn gì đều có . Chỉ là đối với nàng lại không thể thực hiện được nguyện vọng duy nhất này !
Huyền Dạ cuối cùng cũng lên tiếng . Hắn vẫn luôn như vậy cho dù là ánh mắt hay khí chất đều tỏa ra một loại khí chất lạnh lẽo khó gần.
"Thần bao năm phục vụ cho Thanh Hạm Quốc , chưa từng nghĩ tới việc cưới thê hay sinh con ! Bệ Hạ không cần nhọc lòng chuyện này . Chỉ cần thần còn sống ngày nào , ngày đó thần sẽ dốc toàn lực phò tá Bệ Hạ !"
Nghe xong câu này của hắn , trong lòng Tuyệt Tình Thủy không biết nên vui hay nên buồn.
Vui vì hắn chưa có yêu ai . Còn buồn chắc là vì nàng không có trong tim hắn !