Tiểu Kiều Thê Của Phúc Hắc Tướng Quân

Chương 8: Ấm Áp



Hôm sau ta dậy muộn, đang chải đầu thì nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài cửa.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

 

Nha hoàn Hương Ngọc ở bên cạnh trả lời: "Là Đông Hoa làm việc ở nhà bếp, làm sai việc, bị đuổi ra khỏi phủ rồi."

 

"Chuyện gì?" Ta thắc mắc hỏi.

Hương Ngọc gãi đầu: "Nghe nói hình như là sáng nay lúc vào bếp, nàng ta bước chân trái vào trước, bị thiếu tướng quân bắt gặp!"

 

Ta sững người, đây là lý do gì kỳ lạ vậy?

 

Hương Ngọc thở dài, bưng chậu nước đi ra ngoài, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Xem ra sau này phải luyện bước chân phải vào cửa rồi."

 

Thẩm Dật vừa luyện tập trong sân xong, bước vào phòng, tinh thần phấn chấn.

 

Ta nhắc đến chuyện nha hoàn bị đuổi, chàng rất thẳng thắn: "Ai bảo lắm mồm, bịa đặt về ta, ta không cắt lưỡi ả ta là may rồi."



 

Ta không khỏi nhíu mày: "Sao chàng lại thô lỗ như vậy?"

 

Chàng cũng không tức giận, lại nói như đang nịnh nọt: "Chỉ vì lời đồn đại của ả ta mà ta bị nàng oan uổng, nàng nói xem ta có tức không?"

 

Lòng ta bỗng mềm nhũn, khẽ thở dài: "Chàng đợi chút, ta có thứ cho chàng."

Thẩm Dật ngoan ngoãn ngồi xuống, ánh mắt luôn dõi theo ta, nhìn ta lấy từ trong giỏ một chiếc khăn tay đã thêu xong đưa cho chàng.

 

"Cho chàng, mấy hôm trước chàng không có ở đây, nương đã dạy ta." Ta có chút đắc ý.

Chàng đưa tay nhận lấy, mở ra xem: "Tay nghề của Dương Như tiến bộ rồi, chim nhạn lần này thêu rất giống, còn có tận hai con!"

 

Ta mím môi, nói rõ từng chữ với chàng: "Đây là uyên ương!"

Thẩm Dật: ...

Chàng sững người, không nói gì, sau đó như nghĩ ra điều gì, nắm tay ta lên nhìn.



 

Trên lòng bàn tay ta, những vết thương nhỏ đã được xử lý, nhưng Thẩm Dật nhìn kỹ, vẫn phát hiện ra.

Chàng ngẩng đầu nhìn ta, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, trên mặt không còn nụ cười: "Tại sao lại phải học những thứ này?"

 

"Các nhũ mẫu đều nói, nữ nhân phải khéo léo, mới có thể... mới có thể được phu quân yêu thương." Ta không dám nhìn chàng, ấp úng nói.

 

Thẩm Dật thở dài, đặt khăn tay sang một bên, hai tay nắm lấy tay ta: "Dương Như, nàng không cần phải làm gì cả, nàng chỉ cần là chính mình là được."

 

Chỉ cần là chính mình là được.

Lời của Thẩm Dật chạm đến trái tim ta, chàng dường như luôn có cách xoa dịu sự bất an của ta. Ta ngẩng đầu lên, lại bị chàng véo má: "Vừa rồi gọi ta là gì? Phu quân?"

 

Ôi chao, lỡ miệng rồi.

"Vậy nên nàng làm những điều này, là đang muốn lấy lòng ta?" Chàng như bỗng nhiên hứng thú trở lại, truy hỏi ta: "Phải không, Dương Như?"

 

Ta đỏ mặt giãy tay ra: "Không phải! Chàng nghe nhầm rồi!"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.