Tiểu Kiều Thê Của Phúc Hắc Tướng Quân

Chương 1: Đêm Tân Hôn



Đêm tân hôn, Thẩm Dật được một đám người vây quanh tiến vào phòng.

Cánh cửa gần như bị đụng bật ra, khiến ta đang ngồi ngay ngắn trên giường hỷ giật nảy mình.

Tiếng cười đùa tan đi, cửa lại được đóng lại.

Tiếng bước chân dần đến gần, ta cúi đầu nhìn thấy một đôi giày dưới khăn voan, những ngón tay luống cuống xoắn lấy dải lụa trên giá y.

Cuối cùng, khăn voan cũng được vén lên.

Ta ngẩng đầu nhìn người trước mặt. Do quanh năm luyện tập bên ngoài, làn da của Thẩm Dật không trắng trẻo như những công tử khác, mà mang màu lúa mì khỏe khoắn. Quả thật chàng tuấn tú như lời nhũ mẫu nói, thân hình cao lớn, ta ngồi trên mép giường, hoàn toàn bị chàng che khuất trong bóng râm.

"Nàng tên là... Trình Dương Như?" Thẩm Dật đột nhiên lên tiếng, kéo ta về thực tại.

Ta gật đầu.

"Hồi nhỏ, chúng ta đã từng gặp nhau." Chàng mỉm cười, xoay người lấy hai chén rượu.

Hồi nhỏ? Có lẽ ta còn chưa nhớ được. Năm nay ta vừa tròn mười sáu, còn Thẩm Dật, lớn hơn ta những sáu tuổi. Nếu không phải vì hôn ước của hai nhà, e rằng chàng đã có thê tử từ lâu rồi.

Thấy ta ngẩn ngơ, Thẩm Dật đưa chén rượu trước mặt ta, khẽ lắc: "Sao vậy? Đêm tân hôn phải uống rượu giao bôi chứ, nhũ mẫu không dạy nàng sao?"

"Dạy... dạy rồi ạ." Ta vội vàng nhận lấy chén rượu.

Hai tay giao nhau, ta và Thẩm Dật uống cạn rượu giao bôi.

Có lẽ vì rượu, ta bỗng thấy mặt nóng bừng, trong đầu toàn là hình ảnh trong xấp tranh nhũ mẫu đưa cho...

Tiếp theo có phải là...



"Nàng còn muốn tắm rửa không?" Thẩm Dật đột nhiên hỏi.

"Không... không cần ạ." Tim ta đập thình thịch, miệng lưỡi cũng trở nên lắp bắp.

Trước khi thay hỷ phục, ta đã được mấy nha hoàn hầu hạ tắm rửa sạch sẽ từ trên xuống dưới, lúc này vẫn còn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người.

"Nàng... bị nói lắp à?" Thẩm Dật không biết từ lúc nào đã cởi đai lưng, rồi cởi bỏ áo khoác đỏ thẫm bên ngoài.

Ta càng luống cuống hơn: "Không... không phải, ta... ta chỉ là hơi... hơi..."

Thẩm Dật bị vẻ bối rối của ta chọc cười, vì cố nén cười nên mặt chàng hơi đỏ lên: "Vậy thì nằm xuống ngủ đi, hôm nay nàng cũng mệt cả ngày rồi."

Thấy ta không nhúc nhích, chàng nhướn mày, khẽ cúi người nhìn ta: "Hửm?"

Ta mới chợt bừng tỉnh, cởi giày, lăn vào trong chăn, rồi rúc vào sát mép trong cùng.

Chàng nằm xuống bên cạnh ta, cách ta một khoảng bằng bàn tay.

"Ngày mai ta phải xuất chinh rồi, nàng ở trong phủ nếu có gì cần cứ phân phó cho hạ nhân."

"Vâng." Ta đáp. Chuyện Thẩm Dật phải dẫn binh xuất chiến, phu nhân đã nói với ta trước đó, bảo ta chuẩn bị tâm lý.

"Vậy chàng phải sớm trở về nhé." Nghĩ một lát, ta lại nói thêm: "Phải bình an trở về."

"Ừ."

Một lúc lâu sau, bên tai vang lên tiếng thở đều đều, Thẩm Dật đã ngủ. Ta lặng lẽ quay đầu nhìn chàng, trong lòng dâng lên một nỗi buồn khó tả. Ngay sau đêm tân hôn đã phải chia tay phu quân, e rằng trên đời này chỉ có mình ta như vậy.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.