Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!

Chương 31: Đừng nghĩ sẽ chạy thoát được



Edit: Min

Beta: Doãn Uyển Du

Sau khi tan học, Sở Sở cầm lấy chiếc cặp đi ra khỏi phòng học, bước chân có chút vội vã.

Nữ sinh tốp ba tốp năm tụ tập ở đầu hành lang, tạo thành một nhóm người nhỏ, ánh mắt nhìn chăm chú theo phía sau Sở Sở, đầu mày đáy mắt đều biểu lộ ra một loại ý tứ không thiện cảm.

Sở Sở cúi đầu nhanh chóng đi đến hành lang.

Lúc qua ngã rẽ, cô lập tức sáng tỏ vì sao ban nãy đám nữ sinh kia lại dùng ánh mắt đó nhìn cô.

Giờ phút này, Dương Tích hờ hững dựa vào ngã rẽ của hành lang, chờ cô tới.

Sở Sở nắm lấy quai cặp, cố gắng đi thật nhanh.

"Kiều Sở."

Sở Sở dừng lại, lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì?"

"Lúc Quốc khánh, tôi đã hẹn gặp cậu, có điều cậu bề bộn nhiều việc, bây giờ có rảnh hay không, tôi muốn mới cậu đi uống nước." Dương Tích đi đến trước mặt Sở Sở, ánh mắt sáng rực nhìn cô.

"Không rảnh."

Dương Tích nhíu mày, nhưng cũng không giận: "Cậu nói chuyện thẳng thắn thật đấy, so với loại người như cậu thế này, rất tốt đấy."

"Cậu có chuyện gì không?"

"Nói một chút chuyện của Lục Xuyên."

Dương Tích nhìn cô, nói thẳng: "Lục Xuyên tấm lòng lương thiện, trên đường gặp được chó mèo hoang, sẽ đưa bọn nó đi bệnh viện."

Sở Sở trầm mặc lắng nghe.

"Cậu chắc chắn cũng có thể nhìn ra được, cậu ấy rất coi trọng tình bạn bè, thích ra mặt vì người khác."

Trong con ngươi của Dương Tích hiện lên sự dịu dàng: "Trong lớp đám con trai chịu nghe lời cậu ấy như vậy, có thể trở thành bạn bè với cậu ấy, không phải là vì cậu ấy dùng quyền chèn ép, mà bởi vì cậu ấy luôn nghĩa khí trọng tình trọng nghĩa."

Cô biết rõ những lời Dương Tích nói không sai, từ nhỏ Lục Xuyên đã thích đứng ra giải quyết chuyện bất bình, khi còn nhỏ anh chủ động làm quen với cô, mặt dày suốt ngay đi cạnh cô, là để cho mấy đám trẻ xung quanh đấy nhìn thấy được mà không còn dám ăn hiếp cô nữa, giống hệt một kỵ sĩ nhỏ dũng cảm.

"Cậu có biết dạng người như cậu thế này, ngay cả tôi còn không nhịn được muốn bảo vệ cậu." Dương Tích đi đến bên cạnh Sở Sở, đưa tay vuốt ve mặt cô: "Thật sự là một cô nhóc đáng thương."

Sở Sở vội vàng giơ tay lên ngăn lại, không để cho tay cô ta chạm vào người mình.

"Loại ý muốn bảo vệ này, thật ra mấy người con trai rất thích, dù sao cũng giống như một câu chuyện cổ tích, kỵ sĩ cứu vớt công chúa nhỏ, công chúa sau này lập tức muốn lấy thân báo đáp." Dương Tích khóa chặt ánh mắt của Sở Sở, ôn nhu nói: "Như là một chiến lợi phẩm."

Sắc mặt Sở Sở dần lạnh tanh.

Lời Dương Tích lại xoay chuyển, thẳng thừng nói ra: "Nhưng bây giờ quả thật Lục Xuyên làm hơi quá, cậu có biết không, đánh nhau bị cảnh cáo và ghi thành tội danh, những cái lịch sử đen tối này sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến tương lai của cậu ấy."

"Loại cô gái như cậu, căn bản không thích hợp để yêu đương, cậu sẽ làm liên lụy cậu ấy cả đời."

Loại cô gái như cậu, căn bản không thích hợp để yêu đương.

Dạng cô gái như cô, từ lúc sinh ra đã bị dán mác là con rơi, là quái nhân...

Từ xưa tới nay, chưa từng có một ai cho cô quyền lựa chọn, họ dựa vào cài gì?

Dù chỉ là một lần thôi, cô cũng muốn được sống vì bản thân mình, từ trên xuống dưới của cô đều dần trở thành loại người như trong định nghĩa của bọn họ.

Hô hấp của Sở Sở trở nên dồn dập, sắc mặt ửng hồng, lời nói ra lại như vững vàng kiên định: "Tôi sẽ không để cậu ấy trở thành như vậy..."

"Lời con nít." Dương Tích khinh miệt nhìn Sở Sở: "Không ai có thể quản được Lục Xuyên."

"Tôi có thể."

Sở Sở ngẩng đầu, ánh mắt yên lặng nhìn về phía Dương Tích.

Hô hấp Dương Tích ngừng trệ.

Lục Xuyên, mình có thể quản cậu sao?

Cậu có thể.

Anh đã từng chính miệng thừa nhận, nhất ngôn cửu đỉnh.

Sở Sở nói: "Tôi sẽ không để cho cậu ấy...để cậu ấy làm bất kỳ việc ngu ngốc gì."

Dương Tích còn chưa kịp phản ứng, Sở Sở trực tiếp đi lướt qua người cô ta, ánh mắt lạnh nhạt nhưng giọng nói lại vô cùng kiên định: "Tôi có thể quản cậu ấy."

Dương Tích vừa lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn bóng lưng Sở Sở, đột nhiên cô ta đá vào tường, thấp giọng mắng một câu.

Đám con gái đứng trên hành lang xem kịch vui im lặng vội vàng rời đi.

Sở Sở đi ra khỏi cổng trường đứng ở đầu đường.

Nhìn người xe chung quanh lướt qua vội vã, bên cạnh thì tốp ba tốp năm tụ tập đứng ở cửa trường, Sở Sở đứng ngẩn ngơ một lát, lấy điện thoại gọi cho Lục Xuyên.

Điện thoại vang lên mấy giây sau đã có người bắt máy.

Đầu bên kia của Lục Xuyên nghe có chút ồn ào náo nhiệt, anh cố gắng hạ thấp giọng: "Thỏ lớn."

"Đang...ở đâu?"

"Quán net, chuẩn bị đi rồi, sao thế?"

"Muốn gặp cậu."

"Ngay bây giờ?"

Lục Xuyên ở một bên nghe điện thoại, một bên đi ra khỏi quán net với bọn Trình Vũ Trạch, bọn họ tìm ra được địa chỉ IP của người viết bài đăng, điều tra thì biết được là một nam sinh của lớp 11/5, bây giờ đang muốn đi tìm người tính sổ.

Sở Sở dường như rất có kiên nhẫn: "Bây giờ...mình muốn gặp cậu."

Lục Xuyên trầm mặc, cuối cùng vẫn thỏa hiệp: "Được rồi, ở hoa viên nhỏ lần trước."

Cúp điện thoại, anh quay lại nói với Trình Vũ Trạch: "Các cậu đi quán bar trước đi chờ tin của tôi." Nói xong chạy ngay đến hoa viên đối diện.

Tống Cảnh hỏi: "Trạch ca, tình huống này là không muốn đi đánh nhau nữa hả?"

Trình Vũ Trạch nhìn bóng lưng Lục Xuyên đang chạy đi, nhàn nhã quàng vai Tống Cảnh: "Xem ra là không đánh được rồi."

"Không phải đâu, vừa nãy Xuyên ca tức giận đến mức xém chút nữa đi đập nát quán net nhà người ta luôn mà, bây giờ...lại không đánh nữa?"

"Tin tưởng vào chị dâu của cậu, có cô ấy ở đó, tức giận bao nhiêu cũng có thể dập tắt được."

Sở Sở đứng dưới gốc cây ngân hạnh, lá cây nhuộm màu hoàng hôn, gió thổi qua, rơi xuống đất.

(*) cây ngân hạnh

Cách đó không xa Lục Xuyên chạy về phía cô, phía sau anh là một mảnh màu vàng cam của lá ngân hạnh.

Anh mang túi quai chéo, mặc một chiếc áo len, ống quần chín tấc được sơ vin gọn gàng, lộ ra đôi giày thể thao màu trắn, anh mặt quần áo đơn giản nhưng rất thời thượng, từ xa đi đến.

Lục Xuyên đến gần Sở Sở, còn không chờ cô mở miệng đã giơ tay sờ sờ đầu cô an ủi: "Hôm nay bị dọa sợ rồi sao?"

Sở Sở giật mình, nhìn anh nhẹ nhàng lắc đầu.

Lục Xuyên thuận thế phủi phiến lá rơi trên đầu vai của cô, lẫm lẫm liệt liệt nói rõ ràng: "Đừng sợ, tôi ở đây, không ai có thể bắt nạt cậu được."

"Bây giờ cậu...đi đâu?"

"Đừng để ý, tôi đưa cậu về trường học."

Sở Sở lui ra phía sau một bước.

"Có phải là..muốn đi đánh nhau hay không?"

Ánh mắt Lục Xuyên trầm xuống, im lặng một lát mới cất lời: "Tôi tìm người đăng bài về cậu, việc này không thể bỏ qua được, cần dạy dỗ nó một chút."

Sở Sở nắm chặt ống tay áo của anh: "...Có thể đừng quản chuyện này được không?"

"Chuyện của cậu, bảo tôi mặc kệ để cho ai quản?"

Giọng nói Xuyên có hơi ấm ức tức giận: "Kiều Sâm quản cậu sao?"

Sở Sở mím chặt môi, thấp giọng nói: "Mình không muốn ai quản, cậu cũng đừng...truy cứu chuyện này nữa."

"Không được." Lục Xuyên quả quyết từ chối, tính tình anh bướng bỉnh, người khác nói gì đều không thèm bỏ vào tai.

"Nếu không cho nó một trận, về sau con mẹ nó còn dám leo lên đầu cậu ngồi luôn đấy."

"Lục Xuyên!"

Cô nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hơi tức giận: "Cậu có nghe mình không?"

"Tôi..."

Cô hơi tức lênmột cái là anh lập tức sợ, trong lời nói đành mang theo một chút thương lượng: "Riêng hôm nay không nghe cậu có được hay không?"

Sở Sở không muốn náo loạn với anh, cô biết anh đang quan tâm cô, giúp đỡ cô.

Cô tiến lên một bước, nắm lấy góc áo của Lục Xuyên, cô chấp nói: "Dù sao cũng không cho cậu đi."

Lục Xuyên cười một tiếng: "Cậu có thể nắm tôi một đêm sao?"

"Vậy thì mình nắm lấy cậu một đêm."

Tròng mắt Lục Xuyên nhìn vào cổ tay trắng noãn đang kéo góc áo của anh, nhíu mày hỏi: "Tôi muốn về nhà, cậu cũng đi theo?"

"Đưa cậu về."

Anh cười: "Bộ dạng cậu như thế này còn muốn tiễn tôi về nhà?"

"Mình dẫn cậu về."

"Được, vậy thì đi thôi."

Sở Sở nói được làm được, anh đi một bước, cô theo sau một bước.

Lục Xuyên đi đến cửa nhà vệ sinh thì ngừng lại, quay đầu cười với cô một cái: "Đi vệ sinh, cũng muốn theo sao?"

Sở Sở nhìn nhìn nhà vệ sinh nam, sau đó buông tay, ngay lúc cô vừa buông ra, Lục Xuyên bất ngờ thừa cơ hội xoay người bỏ chạy.

Sở Sở hoảng hốt, nhìn thân ảnh của anh ngày càng chạy đi xa, sững sờ.

Sao lại thành ra như vậy rồi.

"Lục Xuyên!" Cô gọi anh một tiếng, lập tức chạy đuổi theo sau.

Cô thật sự đuổi theo, trên đường còn lảo đảo, chạy cũng mất rất nhiều sức, Lục Xuyên quay đầu lại thấy thì vô cùng kinh hồn bạt vía, sợ cô bị té, chạy được chục bước thì dừng lại, quay lại đợi cô chạy tới, đưa tay giữ vững người cô, có chút bất đắc dĩ: "Ai dà, cô em gái này, sao đầu óc như vậy vậy hửm."

Sở Sở thở hổn hển, trừng anh.

"Chậm thôi." Anh vỗ vỗ lưng cô, giúp cô thuận khí: "Chậm thôi nào."

Sau khi bình phục hô hấp, Sở Sở lại một lần nữa nắm lấy áo anh: "Đừng...đừng hòng chạy nữa."

Màn đêm chậm rãi buông xuống, bầu trời xanh ngắt dần tối, trên bầu trời cũng bắt đầu xuất hiện lốm đốm vài vì sao.

Lục Xuyên bắt đắc dĩ nói: "Nhăn quần áo."

Sở Sở nghĩ nghĩ, dời tay một chút rồi lại một lần nữa lập tức nắm lấy.

Lục Xuyên dứt khoát nắm chặt tay cô, nói: "Như thế này có được hay không?"

"A?"

Bàn tay mềm mại của cô mập mập có thịt, còn có chút ngượng ngùng, đổ mồ hôi. Mà tay anh lại rất lớn, lòng bàn tay có chút thô ráp, nhưng lại ấm áp dễ chịu.

Cô tùy ý để cho anh nắm, cùng anh dạo bước dưới ánh trăng sáng.

Lúc đầu trong lòng Lục Xuyên còn có hơi thấp thỏm, trước kia ít nhiều cũng từng tiếp xúc thân thể với cô, có điều những động tác đó rất ngắn ngủi.

Thời gian đúng là một thứ gì đó rất thần kỳ, có thể rút ngắn cũng có thể kéo dài, có thể mang tới cảm giác tim đập thình thịch trong tích tắc, cũng có thể khiến con người ta không ngừng được nhịp tim đập nhanh liên tục không ngừng, như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Ví dụ như lúc này, tim Lục Xuyên đập nhanh đến nỗi không thể kiềm chế, cả người đều nóng lên, mọi dây thần kinh giác quan đều ngưng lại ngay cánh tay phải, cảm giác lòng bàn tay mềm mại của cô, loại cảm xúc đặc biệt này từng chút từng chút một khắc vào trong xương tủy.

Chỉ cần cô có một chút ý kháng cự, anh nhất định sẽ ngay lập tức buông cô ra.

Nhưng cô không hề có, giống hệt một con thỏ ngoan ngoãn, tùy ý để cho anh nắm, cùng anh dạo bước dưới ánh trăng.

Bóng đêm thanh tĩnh, gió nhẹ thổi qua mang theo một chút lành lạnh, cuối cùng vẫn là Sở Sở phá vỡ trầm mặc.

"Hôm nay giáo viên chủ nhiệm lớp đã rất tức giận, bây giờ đã là lớp mười hai, cậu cũng đừng nên...gây chuyện nữa."

Lục Xuyên trầm mặc rất lâu, đột nhiên hỏi: "Có phải cậu thật sự rất quan tâm tôi không?"

Sở Sở ngừng một chút rồi khó khăn nói ra: "Không muốn...cậu bị phạt."

Lục Xuyên tránh câu trả lời của cô, cố chấp hỏi lại: "Tôi hỏi cậu, có phải rất quan tâm tôi không?"

Một trận gió đêm thổi đếm, cuốn theo từng mảnh lá khô.

Chốc lát sau, Sở Sở rốt cuộc cũng thừa nhận: "...Quan tâm cậu mà."

Khóe miệng Lục Xuyên giương lên, làm lộ ra hai lúm đồng tiền nhàn nhạt. Anh cụp mắt xuống, nhu hòa nhìn Sở Sở, được một tấc lại tiến thêm một thước truy hỏi: "Vì sao lại quan tâm tôi?"

Sở Sở quay mặt tránh sang một bên: "Đừng hỏi nữa."

Lục Xuyên đột nhiên nắm chặt tay Sở Sở, cố chấp tìm kiếm câu trả lời: "Vì sao lại quan tâm tôi?"

Sở Sở nhăn mày, sắc mặt không tự chủ nổi lên một màu hồng nhạt khó nhận ra.

Gió cuốn lên một mảnh lá cây ngân hạnh, kéo trôi về nơi xa, rồi bỗng dừng gió ngừng hẳn để từng phiến lá nhè nhẹ rơi xuống mặt đất, trong chớp mắt ấy, Sở Sở đột nhiên nhón chân lên, hơi giương cằm nhắm ngay trên gò má của Lục Xuyên hôn một cái.

"Chụt" một tiếng, nhẹ nhàng tựa như cánh bướm, vừa đậu nhoáng cái đã bay đi.

Môi cô mềm mại mà lành lạnh.

Thân thể Lục Xuyên đột nhiên đông cứng lại, tay chân cứng ngắc cùng với con tim đang điên cuồng đập loạn xạ.

Thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch.

Mạnh mẽ mà vui vẻ.

Dường như không biết đây là sự thật hay chỉ là giấc mơ, anh đưa tay lên sờ sờ gò má của mình.

Đây không phải là nằm mơ!

Mặt anh đỏ như bị thiêu đốt.

Mà Sở Sở còn đỏ hơn, ngay cả vành tai cũng đỏ như máu, sáng long lanh trước mắt anh.

Cô muốn mở miệng nói một câu gì đó, bỗng nhiên có một sức lực mạnh mẽ đẩy cô tựa vào thân cây ngân hạnh, Lục Xuyên đứng trước người cô đưa tay chế trụ bả vai cô, dùng sức hôn thật mạnh lên môi cô.

Đôi môi cô mềm mại, hương vị ngọt ngào, Lục Xuyên cảm thấy toàn thân mình trở nên nóng rực, huyệt thái dương giật giật như đang nhảy nhót vui sướng.

Sở Sở "Ưm" một tiếng, vô thức lùi lại ra phía sau, Lục Xuyên đè lại cái ót của cô, đồng thời tay kia nắm chặt bên hông cô, bức bách cô nhón cả người lên, tiếp nhận nụ hôn mạnh mẽ của anh.

Môi anh nóng bỏng, đầu lưỡi giống như một con giống như mang theo một ngọn lửa nóng, vội vội vàng vàng muốn cạy mở hàm răng đang đóng chặt lại của cô, nhưng không biết tại sao Sở Sở không chịu mở miệng, Lục Xuyên thử cố gắng mấy lần, vẫn đành thất bại ngừng lại, sau đó giống như muốn trừng phạt cô, anh càng mạnh mẽ gặm cắn đôi môi cô.

Vài phút sau, môi Lục Xuyên thoáng dời đi, cách cô một khoảng cách nhỏ, liếc một cái. Má cô đỏ bừng, đôi môi có hơi sưng đỏ ướt át, hai mắt mở to sững sờ nhìn anh.

Lục Xuyên cười xấu xa, lại liếm nhẹ môi cô, không ngừng thưởng thức hương vị ngọt ngào như kẹo này.

"Ưm."

Lục Xuyên tựa như không thấy mệt mà liên tục hôn cô, liếm cô, bàn tay mềm nhũn của Sở Sở đặt trên lồng ngực anh.

"Có thích không hửm?" Âm thanh của Lục Xuyên bị đè nén rất thấp, mang theo một sự cuồng nhiệt vô tận: "Sở Sở, cậu có thích không?"

Sở Sở mở to đôi mắt tĩnh mịch nhìn anh, nhẹ nhàng gật đầu.

Cô thích anh hôn cô, rất rất thích.

"Đổi lại, cậu hôn tôi." Hơi thở Lục Xuyên nóng rực phả lên trên mặt của cô, mang theo một chút dụ hoặc: "Sở Sở, hôn tôi đi."

Sở Sở ngẩng đầu nhìn anh, sau đó từ từ cụp mắt, ánh mắt dừng lại trên đôi môi mỏng của anh, cô khập khiễng đi đến gần sát anh, nhẹ nhàng ngậm lấy môi anh cắn một cái.

Cả người Lục Xuyên như muốn nổ tung, da đầu tê dại, đầu gối của anh trực tiếp chen vào giữa hai đầu gối tách bắp đùi của cô ra, rồi dùng lực bế cô lên, chống đỡ lên trên thân cây, tay của anh từ bên hông cô chậm rãi rời lên trên, mắt thấy tay anh sắp đụng vào ngực cô.

Sở Sở đỏ mặt vô cùng, cô vô lực đẩy anh một cái, thấp giọng nói: "Đừng..."

Tay Lục Xuyên ngừng lại, một lần nữa đặt bên hông Sở Sở, bàn tay thô ráp cách một lớp vải dùng sức vuốt ve, sau đó lại rất không an phận dời xuống, rơi vào trên mông của cô.

Sở Sở đỏ mặt, thấp giọng nói: "Cậu...đừng, ở đây có người."

Lục Xuyên đang hôn môi cô đột nhiên dừng lại, anh quay đầu nhìn thấy cách đó không xa có mấy bác gái ở vũ trường đã bắt đầu theo âm nhạc vặn vẹo từng tiết tấu nhảy nhót, rốt cuộc sáng tỏ ra điều gì đó, vẻ mặt anh biểu lộ không thể tin được nhìn cô, đột nhiên hỏi: "Vậy cậu có muốn, đến một nơi nào đó yên tĩnh với tôi hay không?!"

Lời editor:

Xuyên Xuyên à, sao con trai lại lưu manh như vậy hả, thu liễm lại cho bà Min ngay.

Ý của cô gái nhỏ người ta là đừng hôn đừng sờ nữa, ông lại đi hiểu thành đừng hôn ở đây??? Trong đầu là gì đấy, hả?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.