Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc

Chương 110: Rốt cuộc là ai



Editor: Trịnh Phương _ Diễn đàn.

Thiên lao, loại địa phương này, Vô Tà không tính là xa lạ. Thật đáng cười, trước đây không lâu, nơi này giam giữ Tần Yến Quy, hôm nay, nàng cũng tới, xem ra, cuộc đời này, nàng thật sự là vĩnh viễn không thể ngừng truy đuổi hắn, nhìn lên hắn, cố chấp đối với Tần Yến Quy. Ngay cả chính Vô Tà cũng phải bội phục mình, nhưng nàng lại thua kém Tần Yến Quy rất nhiều, vì sao nàng luôn luôn nhớ kỹ, cho dù Tần Yến Quy có thương tích khắp người, hình dạng nhếch nhác bao nhiêu, cũng vẫn cao quý, tao nhã như vậy, loại phong phạm vương giả mà dù có chật vật hơn nữa cũng làm cho người ta không dám xem thường đó. Thì ra là Tần Vô Tà nàng thật sự một chút cũng không bằng, so với Tần Yến Quy, giờ phút này, nàng bị giam trong thiên lao, đã có thảm hại đến như vậy, giống như một bãi bùn lầy, làm người ta chẳng thèm ngó tới, khiến chính mình cũng sinh lòng phỉ nhổ. D~Đ%L_Q^^Đ

Thiên lao vào đầu mùa đông, ngay cả chuột, kiến, rắn, côn trùng cũng không muốn đi ra, loại nền gạch lạnh lẽo như băng kia tản ra khí lạnh, khoan tim đục xương, mọi nơi tối đen như mực, tối tăm ngột ngạt, mùi ẩm ướt truyền đến từ những bó cỏ khô cũ nát, kèm theo mùi hôi dày đặc.

Vô Tà dựa lưng vào tường, khí lạnh thấu xương kia liền xâm nhập vào quần áo, từ phía sau chui vào trong trái tim, cánh tay bị bẻ gãy chưa được nắm lại xướng, vặn vẹo rũ xuống bên cạnh. Cái lạnh thấu xương chui vào trong trái tim, Vô Tà chỉ cảm thấy trong lòng chua chát, không nhịn được ho khan, mỗi một lần ho khan, đều là đau đớn như lăng trì trái tim, ngũ tạng lục phủ giống như đều bị lệch khoit vị trí ban đầu......

Tiếng ho khan này, ở trong thiên lao trống trải lạnh như băng này, tạo nên từng trận tiếng vang, là tiếng vang duy nhất truyền tới nơi địa ngục yên lặng đến nỗi ngay cả một người sống cũng không có. Sắc mặt Vô Tà tái nhợt, ngay cả đôi môi cũng đã khô nứt phát tím, đáy mắt đều tràn đầy tia máu, nhưng dưới tình huống như vậy, nàng vậy mà lại nhịn không được bật cười, chỉ cảm thấy cuộc sống thật sự là, quá biết trêu ngươi!

Vô Tà không ngờ là nụ cười này, lại làm liên lụy đến ngũ tạng lục phủ đã mơ hồ phát đau, dẫn đến một trận ho khan càng thêm kịch liệt khác, cổ họng chợt xông lên một trận ngai ngái, Vô Tà đột nhiên khụ một tiếng, lại là phun ra một ngụm máu tươi. Một ngụm máu vừa phun ra này, không biết là ho ra từ nơi nào, trong cả lồng ngực, vậy mà lại không khỏi thoải mái hơn rất nhiều......

Cuối cùng cũng dịu đi một chút, lúc này Vô Tà mới đặt lực chú ý vào cái tay bị Tần Yến Quy không chút lưu tình bẻ gãy của mình, các đốt ngón tay hoàn toàn bị lệch khớp, cả cánh tay, đang mang một hình dáng vặn vẹo vô cùng quái dị, vô lực xuôi ở bên người, nhưng kỳ lạ là, Vô Tà vậy mà không cảm thấy một chút đau đớn nào. Dù là lúc hắn dung hai tay trực tiếp tháo khớp cánh tay của nàng, có lẽ nàng cũng sẽ không cảm nhận được nửa phần đau đớn. Người ta thường nói, lúc nỗi đau của một người đạt tới mức lửa nóng thiêu đốt, băng xuyên thấu tim, thì những vết thương khác, có đau hơn nữa, cũng sẽ không cảm thấy đau chút nào.

Giật giật khóe miệng, Vô Tà không khỏi buồn cười, nhưng nụ cười này, khi đạt tới khóe miệng, lại thành tràn đầy châm chọc.

Nâng lên một cánh tay lành lặn khác còn sót lại, Vô Tà cầm cánh tay đã vặn vẹo mà biến hình đang xuôi ở bên người lên, gần như là mắt cũng không chớp, tựa như cánh ta bị gãy rời kia không phải là của mình, nâng lên, xoay vặn, đẩy mạnh......

Một loạt động tác này, Vô Tà làm liền một mạch, không có một chút xíu không đành lòng nào. Thế gian này, giống như luôn có một lần đột nhiên trùng hợp khó hiểu nổi xảy ra trong nháy mắt như vậy. Vào giờ khắc này, Vô Tà bỗng nhiên nhớ lại Tần Yến Quy ở trước mặt mình, mặt không đổi sắc đỡ lấy cánh tay bị gãy của mình vào năm đó, nhưng mọi chuyện trên thế gian này, lại hoàn toàn khác biệt như vậy. Vì sao cho dù Tần Yến Quy đối với mình tàn nhẫn như vậy, hắn vẫn có thể ngay cả chân mày cũng chưa từng nhíu một cái, giống như thân thể kia căn bản không liên quan đến hắn, lạnh lùng như vậy, ngay cả chính mình cũng như vậy.....

Đâu có giống như nàng… Trong nháy mắt khi Vô Tà khôi phục xương về vị trí ban đầu, mặc dù đầu óc của nàng đã sớm chết lặng, không cảm thấy nửa phần đau đớn, nhưng thân thể nàng lại run rẩy, khắp toàn thân, chỉ một thoáng đã bị một tầng mồ hôi lạnh thấm ướt. Ở trong thiên lao lạnh lẽo này, nhiệt độ trên cơ thể lại không ngừng hạ nhiệt thêm một lần nữa, nàng gần như đã kiệt sức, dựa lưng vào tường kịch liệt mà thở hổn hển, thở hổn hển. Trên trán không ngừng có mồ hôi lạnh lớn chừng hạt đậu rơi xuống, nhịp tim cũng tăng mạnh theo, xương cốt cùng da thịt toàn thân cũng giống như bị tách ra. Nơi này lạnh như vậy, thời gian lạnh như vậy, nhưng Vô Tà lại giống như một người vừa được vớt lên từ trong nước.

Cái tay kia vẫn vô lực rũ xuống bên cạnh, lại đập xuống mặt đất, đốt ngón tay chậm vào mặt đất cứng rắn, lạnh lẽo, phát ra một tiếng vang thanh thúy rõ ràng. Không đau, nàng không cảm thấy nửa phần đau đớn, nhưng phản ứng của thân thể, lại hoàn toàn không chịu sự khống chế của nàng. Vô Tà chợt khẽ bật cười. Cho tới bây giờ nàng cũng biết mình kém Tần Yến Quy, chẳng qua lúc trước nàng cho là, mình thua kém so với hắn, chỉ là bởi vì lòng dạ mình không sắt đá như hắn, cũng không lạnh lùng vô tình bằng hắn, hiện giờ xem ra, năng lực nắm tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay mạnh mẽ kia, cũng là thứ mà cả cuộc đời này của nàng không thể so được. Có người tâm địa sắt đá, lạnh lùng vô tình hơn nữa, nhưng với loại bản năng thân thể không chịu sự khống chế của đại não, lại vẫn phải lộ ra một mặt yếu ớt chân thật của người đó. Nhưng Tần Yến Quy lại khác, hắn thật sự tàn nhẫn, tàn nhẫn đến nỗi đã sớm có thể đủ mạnh mẽ trong năng lực khống chế, khống chế thân thể của mình, cho dù có người thiên đao vạn quả, moi tim róc xương trên người hắn, chỉ sợ hắn cũng có thể ngay cả chân mày cũng không nhíu một cái. Khuyết điểm của loại người như vậy là cái gì, Vô Tà thật rất muốn hiểu rõ......

Nhưng nếu như ngay cả phản ứng bản năng của thân thể mình cũng có thể khống chế, đó không phải là rất đáng sợ sao? Ngay cả với mình cũng là như thế, huống chi là đối với người khác? Dù cho có một ngày, hắn thật sự có trái tim, động lòng, chỉ cần hắn nguyện ý, có phải ngay cả loại chuyện bản thân không mong muốn này, cũng có thể bóp chết hay không?

Mệt mỏi một hồi, Vô Tà mệt đến mức ngay cả đầu ngón tay cũng không còn hơi sức để động nữa, cả người đầy mồ hôi lạnh khiến cho sắc mặt nàng càng thêm tái nhợt, hơi thở rất gấp. Trước mắt Vô Tà rốt dinanl3quyd0n cuộc tối sầm, đã bất tỉnh, không thể động đậy nữa. Nơi này rõ ràng rét lạnh thấu xương như vậy, nhưng nàng chỉ cảm thấy nóng, thật là nóng, cảm giác nóng bỏng này, giống như muốn thiêu cháy mình, đốt chính mình thành một đống tro bụi, rốt cuộc vẫn chưa tỉnh lại.

Thiên lao tối tăm không ánh mặt trời này, làm cho người ta không phân rõ ban ngày hay ban đêm, ngay cả Vô Tà cũng không biết mình đợi ở nơi này bao lâu, có lẽ là một ngày, có lẽ là hai ngày, ba ngày… Phần lớn thời gian nàng đều mơ màng, mặc dù thỉnh thoảng tỉnh lại, thân thể này cũng không chịu sự sai bảo của mình, không muốn nhúc nhích chút nào, lúc nào thì có người đưa nước và thức ăn tới cho nàng, nàng không biết, ngẫu nhiên sẽ tỉnh táo một chút, nàng liền miễn cưỡng uống hết mấy ngụm nước, lạnh như băng nước, lập tức kích thích tim phổi của nàng, mỗi một lần cũng sẽ làm nàng ho khan kịch liệt......

Một tiếng nổ vang, thì ra là cửa thiên lao bị người khác phá vỡ, trong nháy mắt đó, có ánh sáng xuyên thấu vào từ bên ngoài, thì ra lúc này bên ngoài thiên lao là đêm tối. Nhưng cho dù là này mấy ánh trăng chiếu từ bên ngoài vào, đối với Vô Tà mà nói, vậy mà cũng là một trận chói mắt, khiến nàng không nhịn được nhắm hai mắt lại, lười biếng nâng cái tay còn nguyên vẹn kia lên, ngăn ở trước mặt mình.

Xuyên thấu qua khe hở, nàng giống như miễn cưỡng thấy được bóng dáng toàn thân đẫm máu kia, đứng sừng sững bất khuất ở trong thiên lao tràn đầy mùi hôi cùng mùi vị ghê tởm này, mùi máu tanh nồng đậm này gần như cũng bị mùi hôi của thiên lao che giấu. Ở nơi này, đối với Vô Tà mà nói, ánh trăng cũng coi là chói mắt, hắn đứng ngược ánh sáng, làm cho người ta không nhìn ra khuôn mặt của hắn, chỉ cảm thấy quanh người hắn tràn đầy hơi thở lạnh lẽo cao ngạo, nắm trong tay chuôi trường kiếm màu đỏ sậm. Lần đầu tiên Vô Tà nhìn thấy được, thân kiếm màu đỏ sậm giống như đang tuyên cáo, trước khi tới nơi này, nó từng uống vô số máu tươi của người, cho dù ở nơi này, trong ánh trăng chói mắt, thế nhưng cũng có thể phát ra ánh sáng lạnh thê lương.

A, khi ánh mắt Vô Tà rốt cuộc rơi vào một đôi xinh đẹp giống như bảo thạch kia, nàng lại không nhịn được gợi khóe miệng lên. Đôi mắt đỏ diêm dúa lẳng lơ lại mỹ lệ khác thường này, thứ quá mức xinh đẹp, luôn sẽ khiến người khác xem thường, nhưng giờ phút này, trong cặp mắt này, lại không che giấu được sự sắc sảo, lạnh lung từ trong xương của chủ nhân của nó. Nghĩ tới đây, Vô Tà không khỏi khẽ bật cười, vào lúc này, nàng vẫn còn có tâm tình nghĩ chút chuyện râu ria.

Bóng dáng nam tử chẳng biết lúc nào đã trở nên cao lớn giống như núi làm người ta an tâm kia, đã đi tới chỗ Vô Tà, thân kiếm dính đầy màu đỏ sậm bịch một tiếng, chém lên dây xích khóa cửa lao. Rầm! Trong nháy mắt, hoa lửa văng khắp nơi, cánh cửa kia, liền bị mở ra. d.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n

Hắn đi tới chỗ Vô Tà, cả người đều lạnh lẽo, cũng dính đầy máu tươi, nhìn dáng vẻ lười biếng mỉm cười lại gầy gò tái nhợt này của Vô Tà, cặp kia con ngươi màu đỏ lóe lóe, tràn đầy vẻ tàn bạo. Mặc dù thay đổi của hắn có lớn hơn nữa, cặp mắt vẫn giống như người thiếu niên đã gặp từ rất nhiều năm trước kia, cẩn thận, kiêu ngạo, lại tàn bạo, giống như một con thú bị thương bị vây ở trong lồng giam.

"Vệ Địch, sao ngươi lại tới đây?" Giọng Vô Tà rất nhẹ, rất khàn. Cuộc đời giống như một trò chơi, Vệ Địch kiêu ngạo của năm đó xuất hiện ở trước mặt nàng, cam nguyện cúi đầu với một thế tử vương phủ quần áo lụa là, mắt mọc trên đỉnh đầu như nàng. Nàng nhớ ban đầu Vệ Địch từng nói với nàng, bọn họ đều là người bị vây ở trong lồng, nhưng hắn không giống nàng, nàng mạnh hơn so với hắn, thật sự không lừa được người khác......

Đối với nụ cười nhạt nơi khóe môi của Vô Tà, Vệ Địch chỉ cảm thấy rất chói mắt, hắn cong người xuống, màu đỏ diêm dúa lẳng lơ dưới đáy mắt thoáng qua một tia khinh miệt, giọng điệu cũng tràn đầy không khách khí, nhưng động tác ôm lấy Vô Tà lại cực kỳ cẩn thận, giống như là đối đãi với một bảo vật vô cùng quý giá: "Ta tới, chẳng qua là không muốn để ngươi chết ỏ cái nơi bẩn thỉu này mà thôi. Muốn chết, cũng nên chết đẹp mắt chút."

Thân thể Vô Tà rất suy yếu, cho nên bị Vệ Địch ôm lên, quả thực là một chuyện dễ như trở bàn tay. Nàng cố gắng lắm mới nâng một cái tay lên, quấn chặt  cổ của Vệ Địch, một cánh tay bị thương khác, vẫn rũ xuống ở trạng thái kì lạ. Hình như tinh thần của nàng không được tốt, vẫn là một dáng vẻ mờ mịt, giống như đang ngủ mơ: "Chết ở chỗ này, không được sao......"

Vệ Địch hừ lạnh một tiếng: "Ngươi chết cũng được, nhưng ta còn không muốn mất thể diện cùng!"

Khi Vệ Địch nói xong một câu nói này, gương mặt lạnh lung, tuấn tú bất thường chợt thoáng qua chút sắc hồng quỷ dị, chỉ là quá nhanh, trong thoáng chốc.

Vô Tà sửng sốt một chút, ngược lại không nghe ra ngụ ý của Vệ Địch, dù sao hắn cũng là nam sủng của nàng, nàng cũng đã mất thể diện, hắn đương nhiên cũng mất thể diện theo!

Trong nháy mắt đó, đáy mắt đen nhánh của Vô Tà bỗng nhiên xuất hiện một mảnh rõ ràng, giọng nói vẫn là khàn khàn như vậy, nhưng đôi mắt trầm tĩnh kia giống như xuyên thấu lòng người, khiến hắn không có chỗ che giấu: "Vệ Địch, ngươi là ai?"

Một đứa bé ăn xin, một thiếu niên xinh đẹp khác thường, sao lại có một thân kiêu ngạo kia? Cho dù là ban đầu nàng đã từng làm nhục hắn, bắt hắn quỳ gối trước mặt mình, thì nàng cũng chưa bao giờ từng xem thường hắn, chỉ vì vẻ kiêu ngạo này, quá chói mắt, thân xác có nhếch nhác hơn nữa, trong xương vẫn tôn quý cương quyết như vậy.

Nếu là người bình thường, sao có thể ở dưới mắt Tần Yến Quy, máu me đầy người, lại không bị thương chút nào mà đi đến nơi này, muốn mang nàng đi?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.