Bốn giờ sau, Đậu Nghi và Tần Nhất Hạ dẫn đầu với tư cách là nhóm đầu tiên biểu diễn và Tần Nhất Hạ đã giành chiến thắng với tỷ số sít sao, chỉ hơn Đậu Nghi ba phiếu.
Nhóm tiếp theo là Phù Văn Nhạc đối đầu với Mạnh Thịnh, mặc dù hai vị giám khảo đã bỏ phiếu cho Mạnh Thịnh, nhưng hầu hết khán giả đều nghiêng về phía Phù Văn Nhạc nhiều hơn.
Nhìn thấy Phù Văn Nhạc chiến thắng với cách biệt mười phiếu, Đỗ Thiên Thu trong cánh gà đôi mắt hơi co giật.
Nhóm cuối cùng, thiếu gia thật và thiếu gia giả của nhà họ Thẩm cuối cùng cũng lên sân khấu.
Vu Uyển mong đợi mà nhìn lên sân khấu, dưới ánh đèn đêm màu xanh lam, Dịch Lam mặc một bộ đồng phục học sinh màu đen, dáng người thon gầy và đeo một cặp kính, tay phải ôm hai quyển sách, đang chậm rãi đi lên sân khấu.
Cậu vốn đã có nước da trắng và khí chất sạch sẽ, bộ quần áo này lại càng khiến vẻ ngoài của cậu giống như một thư sinh. Dáng đi cúi đầu của cậu có vẻ khiêm tốn và nhút nhát.
Khi bị thiếu gia giả gọi tên, bước chân cậu dừng lại, vừa quay đầu thì trong mắt cậu hiện lên một tia kinh ngạc.
Cậu thể hiện sự lo lắng khi gặp người này, như thể là một vị thiếu gia bước ra khỏi kịch bản.
Đỗ Thiên Thu từng bước đi đến trước mặt cậu, đột nhiên chế nhạo:
“Tôi đã biết chuyện của cậu và Cố Nhã.”
Ngón tay Dịch Lam đột nhiên nắm chặt lấy cuốn sách trong tay, giọng khàn khàn:
“…… Thật không.”
Cậu thở nhẹ ra một hơi.
Khi cậu ngước mắt lên, lại trở về dáng vẻ dịu dàng bình tĩnh thường ngày, giọng điệu hơi lạnh lùng, trong mắt thậm chí còn hiện lên một tia sắc bén mà bình thường không biểu lộ ra: “Vậy, cậu muốn thế nào?”
Cùng Dịch Lam đối đầu, Đỗ Thiên Thu đột nhiên cảm thấy như mình đang bị cậu đè ép.
Anh nghiền răng, nhớ lại những cảm xúc và kỹ năng của những màn biểu diễn trước đó…
Nhưng khi vở kịch tiếp tục, anh càng ngày càng phát hiện ra rằng Dịch Lam phù hợp với nhân vật đến mức anh không thể phân biệt được người trước mắt lúc này là Dịch Lam hay là vị thiếu gia hiền lành, nhẫn nhịn, sắc sảo của nhà họ Thẩm.
Hơn nữa ánh mắt của Dịch Lam rất đạt, nửa sau kịch bản anh không dám nhìn thẳng vào mắt của cậu. Dường như luôn muốn tránh ánh mắt của đối phương.
Anh bị đàn áp, bị nghiền nát khó chịu muốn chết.
Ban đầu anh nghĩ rằng Dịch Lam là diễn viên mới vào nghề có một khuôn mặt dễ thương… Tại sao cậu lại có một khía cạnh sắc bén như vậy khi diễn xuất?
Khi cảnh này kết thúc, Đỗ Thiên Thu nhận ra rằng lưng anh đã phủ một tầng mồ hôi lạnh.
Còn Dịch Lam thoát khỏi vai diễn trong vở kịch, đứng bên cạnh người dẫn chương trình để lấy lại tinh thần, cậu cảm thấy cả người nhẹ bẫng.
Màn trình diễn vừa rồi của cậu rất thành công, đánh bại Đỗ Thiên Thu chắc hẳn là không thành vấn đề.
Phương pháp diễn xuất của Tạ Hoài … thực sự rất lợi hại.
Không hổ danh là ảnh đế.
Không hổ danh là kim chủ ba ba của mình.
Người dẫn chương trình mỉm cười giơ micro lên: “Cảm ơn vì màn biểu diễn xuất sắc này! Vậy thì hãy để ban giám khảo của chúng ta bình chọn trước.”
Ở hai màn solo trước, một giám khảo sẽ bỏ phiếu cho một bên và một ban giám khảo còn lại sẽ bỏ phiếu cho bên kia.
Nhưng trong hiệp thi đấu này, ba vị giám khảo đã chọn Dịch Lam mà không cần suy nghĩ.
Một giọt mồ hôi trượt xuống từ sườn mặt của Đỗ Thiên Thu.
Anh hiểu rằng mình đã bị Dịch Lam đàn áp, vừa rồi còn không phát huy được trình độ diễn xuất bình thường, thậm chí còn tệ hơn cả màn trình diễn mở đầu.
Nhưng mặc kệ.
Anh siết chặt tay áo.
Rốt cuộc, anh vẫn thỏa hiệp với chiến thắng dễ dàng có được và buông bỏ sự cố chấp của mình.
Anh muốn giành chiến thắng.
“Vậy kết quả của trận thi đấu này là gì?” Người dẫn chương trình nhìn lên màn hình lớn phía sau.
“66:34, sự khác biệt về điểm số do khán giả bỏ phiếu có chút lớn nha.. ”
Đỗ Thiên Thu cảm thầy nhẹ nhõm một chút.
Anh ta đã mua tổng cộng 30 vị khán giả và nó thực sự có lợi. Vì Dịch Lam chỉ có 34 phiếu, cho dù có thêm 30 phiếu từ khán giả của anh, cậu vẫn kém anh hai phiếu, xem như thắng hiểm……
Giọng của người dẫn chương trình tiếp tục:
“Vậy chúng ta cùng chúc mừng người chiến thắng vòng đấu này —— Dịch Lam! Chúc mừng Dịch Lam, người đã giành được tổng 66 phiếu bầu!
Ai?
*****
Khi Dịch Lam trở lại phòng nghỉ, Ứng Thiên đang cười vui vẻ nghe điện thoại.
“Này, hồ ly nhỏ nhà cậu giỏi thật. Diễn viên trong nghề 4-5 năm còn bị cậu ấy đè ép dễ dàng, yêu nữ hay bắt bẻ Vu Uyển cũng rất thích cậu ấy.” Ứng Thiên mặt mày hơn hở kể lại.
“Đúng rồi, còn có lúc trước trang điểm…”
Dịch Lam ghé sát vào Ứng Thiên: “Anh Hoài?”
Ứng Thiên sửng sốt, lập tức đem điện thoại đưa cho Dịch Lam: “Này, em nói chuyện với cậu ta đi.”
Dịch Lam cũng sửng sốt, cậu chỉ muốn chào hỏi Tạ Hoài một chút, dù sao đây cũng là chủ nợ của cậu… Nhưng Ưng Thiên nhiệt tình như vậy, cậu không nghĩ nhiều liền đưa tay nhận lấy điện thoại gọi một câu anh Hoài.
Tạ Hoài “Ừm” một tiếng: “Cảm thấy chương trình như thế nào?”
“Khá tốt, có anh Ứng Thiên và Liên Miên giúp đỡ, những người trong tổ chương trình cũng rất quan tâm tôi.” Dịch Lam nghiêm túc trả lời.
“Hơn nữa, tôi đã thắng trận đầu tiên.” Vừa nói đến đây, Dịch Lam không hiểu sao lại nhớ tới khi còn bé ở trong núi, cùng những yêu thú khác đánh nhau, thắng trận liền quay về khoe với sư phụ.
Người đàn ông đầu dây bên kia không biết có phải cũng cảm nhận được điều gì không, trong giọng nói trầm thấp mang theo một chút ý cười: “Thật giỏi.”
Dịch Lam chớp mắt một cái, cảm thấy mình nên khiêm tốn hơn một chút: “Tôi đã xem《 Bóng đêm Tần Hoài 》mới biết nên diễn thế nào. Cho nên, anh vẫn giỏi hơn.”
Tạ Hoài dừng lại: “Cậu đã xem phim của tôi?”
Dịch Lam lập tức trả lời: “Có, tôi đã xem rất nhiều《 Tử Cám Thành》,《Khoảnh khắc bình minh》…”
Cậu lải nhải một loạt phim điện ảnh và truyền hình, có phim rất kinh điển, có cả những bộ phim cũ ít nổi tiếng, nhưng tất cả đều do Tạ Hoài đóng.
Tạ Hoài không bao giờ nghĩ rằng hồ ly nhỏ đã xem rất nhiều tác phẩm của hắn mà ngay cả hắn cũng đã quên mình từng có mặt trong bộ phim đó.
Và trong lời nói… có vẻ như cậu khá ngưỡng mộ hắn…
Tạ Hoài nghe thấy Dịch Lam đang nói về một bộ phim nào đó, nhất thời trong lòng hơi động: “Lần biểu diễn tiếp theo của cậu là khi nào?”
Đạo diễn cho nghỉ trưa một tiếng, sau giờ nghỉ trưa sẽ phát kịch bản cho tiết mục tiếp theo, lần này cậu có sáu tiếng để chuẩn bị… Dịch Lam nói thông báo thời gian cho Tạ Hoài, hắn liếc nhìn lịch trình hôm nay của mình.
Tới kịp.
Hắn thực sự tò mò về cách hồ ly nhỏ bắt chước hắn diễn như thế nào…
*****
Đỗ Thiên Thu đang ngồi trong phòng thay đồ, trợ lý bên cạnh đang thu dọn đồ đạc, còn quản lý thì đang chửi thề qua điện thoại ngoài cửa, vài lời miệt thị và xúc phạm lọt vào tai anh qua khe cửa.
Anh ngồi với vẻ mặt vô hồn, đôi mắt trống rỗng, như thể linh hồn anh đã bị hút ra ngoài. Ngay cả điện thoại trong túi rung lên vài lần anh cũng không trả lời.
Trợ lý cẩn thận mà nhắc nhở: “Anh Đỗ, điện thoại của anh đổ chuông kìa …”
Đỗ Thiên Thu cả người run lên, lấy điện thoại từ trong túi ra. Nhưng tay anh như không còn sức lực, chiếc điện thoại dọc theo ngón tay rơi xuống đất.
Khi anh cầm nó lên lần nữa, chiếc điện thoại đã có một vết nứt hình mạng nhện lớn trên màn hình.
Bóc miếng dán cường lực ra thì thấy miềng dán cường lực còn nguyên nhưng bị vỡ màn hình.
Anh im lặng nhìn chằm chằm vào vết nứt trong hai giây trước khi nghe điện thoại: “A lô?”
“Anh muốn trả thù cậu ta không?” Giọng nói của Phù Văn Nhạc có vẻ hơi chói tai, Đỗ Thiên Thu nhận ra giọng nói của cậu ta ngay lập tức, chế nhạo: “Trả thù? Cậu đã bao giờ thắng Dịch Lam bằng cách mua vé chưa?” Rốt cuộc, con đường của anh ta đã đến đây, và không có khả năng tiến lên.
“Ý của tôi là anh không muốn buổi biểu diễn chiều nay của cậu ta xảy ra sự cố ngoài ý muốn nào sao?” Phù Văn Nhạc chậm rãi nói: “Ví dụ như nới lỏng các đạo cụ cho buổi biểu diễn tối nay…”
“Phù Văn Nhạc!” Đỗ Thiên Thu lập tức ngồi thẳng dậy, sau đó anh lại hạ giọng, liếc nhìn người trợ lý phía sau đang thu dọn đồ đạc của mình: “Cậu làm gì vậy? Đừng ảnh hưởng đến tính mạng người khác…”
“Yên tâm, tôi không ngốc. Nó sẽ không đe dọa đến tính mạng của cậu ta đâu, tôi chỉ muốn dọa để cậu ta diễn nhầm thôi.”
Phù Văn Nhạc cười nói: “Tôi đã chuẩn bị sẵn các biện pháp để đảm bảo rằng sẽ không để lại dấu vết và tôi có thể giúp anh che máy theo dõi…”
Giọng nói Đỗ Thiên Thu có chút khô khốc: “Vậy tại sao cậu không tự mình làm đi?”
Anh nghĩ đây là chiêu trò mượn đao giết người, qua sông rút ván của Phù Văn Nhạc.
Nhưng Phù Văn Nhạc khẽ khịt mũi: “Thứ chó như cậu ta không xứng để tôi ra tay. Hơn nữa …”
“Người bị cậu ta đè bẹp với khoảng cách hơn sáu mươi phiếu không phải là tôi.”
Câu nói này giống như một chiếc búa nặng nề giáng xuống tâm trí của Đỗ Thiên Thu, khiên toàn thân anh ta bị tê liệt trong giây lát.
Đúng.
96:34, thật là một con số tham hại, nếu không tính 30 phiếu anh đã mua…
Cơ thể Đỗ Thiên Thu run lên, một lúc sau, anh nghe thấy giọng nói vô cảm của mình:
“Thứ đó ở đâu?”
*****
6 giờ chiều, Dịch Lam đang đợi Liên Miên mang bữa tối vào phòng thay đồ, thì đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.
Dịch La đang có gắng thử xem liệu cậu có thể điều chỉnh một số biểu cảm và cảm xúc trong kịch bản cho buổi tối hay không mà không thèm để ý đến những gì đang diễn ra xung quanh.
Vì vậy, cậu vẫn tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính bảng và không thấy ánh mắt nghiên cứu của Tạ Hoài nhìn cậu.
Trong phim, Tạ Hoài đứng trên thuyền, trên gương mặt dính đầy máu, máu từ vết thương ở bụng đã thấm đẫm vải vóc nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm nghị, tựa hồ không cần thận, chỉ nắm chặt nắm tay phải.
Ánh trăng khắc họa những đường nét trên khuôn mặt lạnh lùng và cứng rắn của hắn, phản chiếu trên đôi lông mày sắc bén và đôi mắt, nhưng lại mang đến một chút dịu dàng trong phong thái lạnh lùng của hắn.
… Kim chủ ba ba thực sự rất đẹp trai.
Dịch Lam từ nhỏ đã thích ngắm nhìn mỹ nhân, bất kể nam nữ già trẻ, chỉ cần cậu thấy ưa nhìn, cậu sẽ lập tức yêu thích vô cùng.
Trước đây, cậu chủ đông giúp Tần Nhất Hạ đóng cảnh, phần lớn nguyên nhân là vì cô ấy cười khiến người ta cảm thầy rất thoải mái, hơn nữa tính cách của cô ấy có vẻ rất tốt.
Nhưng Dịch Lam đã tự hỏi mình, phong cách yêu thích nhất của cậu là Tạ Hoài. Các đường nét rõ ràng, xương lông mày cao, hốc mắt sâu và đường quai hàm giống như một đường nét hoàn hảo do một bậc thầy phác họa vẽ nên chẳng trách lại có nhiều người thích Tạ Hoài đến vậy.
Dịch Lam đang chăm chú nhìn vào gương mặt Tạ Hoài trên máy tính bảng, đột nhiên từ trên đầu truyền đến một giọng nói trầm trầm: “Thấy đẹp không?”
Dịch Lam sửng sốt một chút.
Cậu nhìn lên, đúng lúc người đàn ông đang cúi xuống, hai tay đặt trên tay vịn của ghế. Khuôn mặt tuấn tú nghiêm nghị trong phim kia đột nhiên xuất hiện ở hiện thực, ngay trước mặt cậu.
Dịch Lam bất ngờ bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Tạ Hoài, không hiểu sao cậu lại cảm thấy xấu hổ khi bị bắt quả tang làm chuyện xấu.
… Rõ ràng là cậu đã xem phim của Tạ Hoài để nghiên cứu!
Mặc dù kim chủ ba ba quả thực rất đẹp trai…
Tạ Hoài vốn muồn hù dọa hồ ly nhỏ đang chăm chú xem phim, nhưng lại thấy Dịch Lam bị mình dọa sợ.
Cậu không giật mình cũng không ồn ào, chỉ ngây người ngồi trên ghế ngước nhìn hắn.