Đạo diễn nghĩ Dịch Lam là diễn viên quần chúng cho nên mới gọi cậu.
Đạo diễn này nổi tiếng là người nóng tính, tức giận lên thì sẽ không kìm được, nếu đã chỉ Dịch Lam thì cậu phải ra diễn. Mà Dịch Lam là một người mới, nếu cậu không diễn được, nhất định sẽ để lại ấn tượng không tốt cho đạo diễn.
Nhưng nếu Dịch Lam diễn, mặc kệ đóng vai gì đi chăng nữa thì diễn viên đóng vai này trước đó chắc chắn sẽ không thoải mái. Đây chính là mục đích của đạo diễn, để cho nam diễn viên có thái độ bất bình và điều đó sẽ giết chết anh ta.
Liên Miên không ngờ rằng chỉ tới đoàn phim quan sát lại xảy ra tình huống ngoài ý muốn như vậy, nếu biết trước thì cậu ta đã chuẩn bị khẩu trang cho Dịch Lam rồi.
Ứng Thiên vẫn đang trò chuyện với nhà sản xuất bên ngoài trường quay, bây giờ không thể vào để giải quyết việc này.
Liên Miên cảm thấy trong lòng sốt ruột đến bốc hỏa, cố gắng bình tĩnh mà túm chặt góc áo của Dịch Lam: “Lam Lam, nếu không cậu cứ từ chối trước, tôi đi tìm anh Thiên……”
Dịch Lam đè tay Liên Miên lại: “Không cần đâu, tôi diễn.”
Liên Miên ngây ngẩn cả người, trơ mắt nhìn Dịch Lam đem áo khoác đưa cho mình, chỉnh sửa nhẹ rồi đi đến studio cách đó không xa.
Liên Miên biết rõ, Dịch Lam chỉ mới xem qua một ít phim ảnh, chưa có chính thức học diễn xuất nên chắc không làm được.
Cậu ta đành tiến lên hai bước, nói nhỏ: “Cậu cứ tùy tiện mà diễn, không cần áp lực, mọi người đều biết đây không phải là tại cậu, đạo diễn chỉ là tức giận thôi……”
Dịch Lam gật đầu, tỏ vẻ chính mình đã hiểu.
Còn Liên Miên ôm áo khoác của cậu, quay đầu liền chạy ra hướng bên ngoài tìm Ứng Thiên.
Dịch Lam ở trước mắt mọi người, đi thẳng tới chỗ đạo diễn.
Biểu hiện của những người xung quanh thay đổi ít nhiều, phần lớn đều thương hại cậu vì bị chọn, Dịch Lam mặc kệ.
Dịch Lam không quan tâm đến chuyện này lắm, dù sao thì cậu cũng đâu biết những người ở đây. Thế giới rộng lớn như vậy, giới giải trí cũng có cả biển người, chưa chắc mọi người sau này sẽ gặp lại nhau.
Cậu cũng chỉ là …… muốn diễn thử một chút.
Muốn trải nghiệm cảm giác đứng trước những ánh đèn và máy quay, đóng vai thành một người khác…
Khi Dịch Lam bước đến, đạo diễn sửng sốt trong giây lát, không ngờ tới mình tùy tiện chỉ một người mà lại có ngũ quan đẹp đến vậy.
Nhưng vì là một đạo diễn chuyên nghiệp nên đã nhanh chóng thu vẻ kinh ngạc, ho khan một tiếng rồi yêu cầu trợ lý của mình đưa kịch bản cho cậu.
“Đây là một cảnh khóc, nội dung diễn là mẹ cậu bị xe đụng phải, không qua khỏi, cậu ôm thi thể mẹ mà khóc…”
Đạo diễn miêu tả một số chi tiết, Dịch Lam nghe xong gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Cậu nhìn nam diễn viên sắc mặt ảm đảm, người này nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác.
Dịch Lam gật đầu với anh ta, quỳ xuống bên cạnh nữ diễn viên, đem đầu của nữ diễn viên dựa vào khuỷu tay cậu.
Nữ diễn viên đã khá lớn tuổi, bà cười với Dịch Lam bằng ánh mắt dịu dàng, nếp nhăn trên khóe mắt lộ rõ khi cười, lại không giấu được sự hiền lành, ân cần như đang nhìn chính đứa con của mình.
Trong khoảnh khắc ấy, vị trí nào đó ở trong lòng Dịch Lam dường như được chạm vào.
Phảng phất như mấy năm trước, cậu vẫn còn là bé hồ ly nhỏ, sư phụ cõng cậu vào rừng hái quả.
Xung quanh vắng lặng, ánh đèn hơi tối.
Đạo diễn hô lên “action”, bà lập tức bất động.
Dịch Lam rũ mắt, thẫn thờ nhìn người đàn bà mất đi hơi thở trong lòng ngực mình.
Vẻ mặt của cậu không thay đổi nhiều so với lúc đầu, chỉ là có chút sững sờ. Ngay lúc đó, khí chất của cậu lập tức thay đổi, bên ngoài thậm chí có người nói nhỏ “Fuck”.
Mà Dịch Lam nhắm mắt làm ngơ, như bước vào một thế giới hoàn toàn biệt lập. Không nhìn thấy máy quay, cũng không nhìn thấy đám đông xung quanh.
Cậu đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt bà, đồng tử hơi co lại, như không tin hết thay những chuyện đang xảy ra trước mắt.
Cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh thản của bà, ánh mắt gần như đông cứng, như thể cố chấp mà cho rằng bà chỉ đang ngủ thôi.
Mà khi tỉnh dậy, chắc chắn bà ấy sẽ mỉm cười và gọi tên cậu một cách ân cần và dịu dàng.
Nhưng sự kỳ vọng của cậu đã không thành sự thật, bà vẫn nhắm chặt.
Dịch Lam thẫn thờ nhìn đôi môi xám xanh của bà. Đột nhiên, rơi xuống một giọt nước mắt.
“…… Mẹ?”
Cậu thì thầm, giọng run run.
Lời nói này như một cái chốt được mở ra, nước mắt trào ra từ khóe mắt Dịch Lam, cậu mím môi cố gắng kìm chế cảm xúc, nỗ lực khống chế cảm xúc chính mình.
Hốc mắt cậu đỏ lên, nhăn chặt mi, cố kìm nén những giọt nước mắt cho thấy cậu sắp gục ngã rồi.
“Mẹ ơi…” Giọng cậu khàn khàn, âm thanh run rẩy của thiếu niên rất dễ nghe, đôi mắt u ám, tràn ngập tuyệt vọng cùng hoảng sợ.
“Mẹ, tỉnh dậy đi, con muốn ăn mì Dương Xuân*……”
Cậu muốn ăn một chén mì Dương Xuân nóng hổi do mẹ làm cho mình ngày xưa.
Mà mẹ lại không thể đáp lại cậu được nữa.
Lẽ ra cảnh này đến đây là kết thúc, nhưng đạo diễn sững sờ hồi lâu mới hô câu “Đạt”.
Bốn phía vẫn im lặng, vô số ánh mắt tập trung vào khuôn mặt đẫm nước mắt của Dịch Lam, bị cảm xúc của cậu lây nhiễm, thậm chí còn có cô gái đang quay đầu đi khóc nức nở.
Mà khi đạo diễn hô “Đạt”, Dịch Lam chớp chớp mắt, vẻ mặt lập tức trở lại như ngày thường, hai mắt sáng ngời: “Tôi đã đạt?”
Nữ diễn viên trong lòng ngực cậu ngồi dậy, lấy trong túi tờ khăn giấy được cho cậu: “Trời ơi, cậu đến từ công ty nào vậy? Kỹ thuật diễn tốt như vậy, nghe giọng cậu tôi cũng muốn khóc theo……”
Dịch Lam cảm ơn bà, dùng khăn giấy lau nước mắt trên mặt. Cậu vừa mới khóc, chóp mũi vẫn còn hồng.
Nhìn dáng vẻ sinh động của cậu rõ ràng là diễn khác với nội dung cốt truyện.
Đạo diễn xuất thần một lúc.
Người này…… mình tùy tiện gọi đến mà lại diễn giỏi như vậy?
Chất lượng diễn viên quần chúng hiện nay đều cao như vậy sao?
Dịch Lam chỉnh sửa lại trang phục một chút, đi đến trước mặt đạo diễn: “Đạo diễn, tôi có thể rời đi được không?”
Đạo diễn nào muốn cậu rời đi rời đi, muốn đem cậu ra trước máy quay và ép cậu hoàn thành tất cả các cảnh quay của nhân vật.
Nhưng dù sao nam diễn viên trước cũng là người được chủ đầu tư nhét vào đoàn phim, liên quan đến rất nhiều mối quan hệ, cũng không thể trực tiếp thay đổi người. Đạo diễn chỉ có thể tiếc nuối hỏi: “Cậu đến từ công ty nào? Hay là diễn viên quần chúng chưa ký hợp đồng?”
“Anh Vương.” Ứng Thiên không biết đi vào phim trường từ lúc nào, đi tới bên cạnh đạo diễn “Đây là người mà tôi nói với anh trước kia, cậu bé này mới vào công ty chúng tôi. Anh vừa mới bắt nạt cậu ấy, giờ lại muốn diễn cho anh? Vừa đánh vừa xoa như vậy chúng tôi không cần!”
Ứng Thiên không khách khí, trực tiếp vạch hành vi của đạo diễn Vương, không để lại cho đạo diễn một chút mặt mũi nào.
Anh từ trước đến nay chưa bao giờ để cho các nghệ sĩ của mình bị bắt nạt vô cớ, chưa kể Dịch Lam không phải là nghệ sĩ bình thường.
Đây là người Tạ ảnh đế đang che chở.
Đạo diễn Vương cũng là một con cáo già, mặt không đổi sắc mà nói dối: “Ứng Thiên? Thì ra là người của chủ tịch Tạ, chẳng trách cậu ấy lại xuất sắc như vậy, rất có tương lai nha. Vừa nãy cũng không phải tôi gây khó dễ cho cậu ấy. Chính xác mà nói là cho cậu ấy cơ hội thể hiện mình. Như vậy đi, nếu bộ phim tiếp theo có nhân vật thích hợp, nhất định liên hệ anh, để cậu ấy diễn.”
Ứng Thiên cười hai tiếng, cùng đạo diễn Vương nói mấy lời rồi dẫn Dịch Lam đi.
Anh không ngờ Dịch Lam lại có tài diễn xuất tốt như vậy.
Cái cảm xúc hấp dẫn đó, tốc độ nhập tâm trong vở kịch là điều mà vô số diễn viên mài dũa nhiều năm cũng không đạt được.
Chuyến đi này thực sự không phải vô ích.
“Cậu đừng lo lắng, bên phía nam diễn viên kia, anh đã cùng người đại diện của cậu ta nói chuyện rồi.”
Ứng Thiên vừa đi vừa nói: “Danh tiếng của sếp Tạ lớn như vậy, sẽ không có ai làm cậu khó xử đâu.”
“Vương đạo diễn lúc quay rất nóng nảy, nhưng tác phẩm thực sự rất tốt. Nếu về sau có cơ hội, cậu có thể cân nhắc xem có thể hợp tác cùng anh ta hay không.”
Dịch Lam gật đầu đồng ý, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm Ứng Thiên.
Ứng Thiên bị cậu nhìn chằm chằm đến có không thể giải thích được: “Làm sao vậy? Trên mặt anh có gì à?”
Dịch Lam: “Ăn gà.”
Lúc trước Ứng Thiên đã nói cho cậu đi ăn gà.
Ứng thiên: “……”
***
Ngón tay Tạ Hoài xoa vị trí xương cổ tay trái—— nơi đó có một vết sẹo ngoằn ngoèo dài chừng 10cm, vết sẹo này đã xuất hiện từ lâu, lâu đến nỗi anh cũng không nhớ là từ khi nào.
Hắn nhìn chằm chằm vào đoạn video đang phát trên máy tính, màn hình là tiểu hồ ly sắc mặt tái nhợt, rũ rượi, lông mi cong vút còn vương nước mắt, như người mất hồn.
Nhưng khi đạo diễn nói một tiếng “Đạt”, Dịch Lam chớp chớp mắt, lập tức trở lại vẻ lanh lợi thường ngày.
Khi cậu chạy đến chỗ đạo diễn, khóe miệng vẫn còn mang ý cười.
Video kết thúc tại đó. Tạ Hoài nhìn chăm chú hình ảnh cuối cùng của video, đó là hình ảnh Dịch Lam chóp mũi phiếm hồng tươi cười.
Hắn trầm ngâm một lát, tắt máy tính, bấm một dãy số:
“Đạo diễn Tần,《 Khi diễn viên đóng phim 》mùa hai, đang thiếu người đúng không?”
***
Dịch Lam mơ hồ nghe thấy âm thanh Liên Miên nói chuyện với Ứng Thiên từ bên ngoài, còn có tiếng bước chân ra vào của nhân viên phục vụ.
Liên Miên đột nhiêu hô to một tiếng, thiếu chút nữa làm vỡ kính:
“《 Khi diễn viên đóng phim 》Thật sự là chường trình này sao!?”
Dịch Lam đối với gameshow giải trí không biết nhiều lắm, nhìn vẻ mặt kích động của Liên Miên hỏi: “Chương trình này thú vị lắm sao”
Liên Miên liên tục gật đầu: “Đương nhiên rồi! Khách mời của chương trình này đều là đạo diễn có tên tuổi và diễn viên lão làng. Mùa một năm ngoái hai diễn viên có kỹ năng diễn xuất tốt được đạo diễn phát hiện. Sau khi phim mới vừa được chiếu, độ nổi tiếng tăng đột biến! Rất nhiều diễn viên mới muốn tham gia chương trình này mà không được đó!”
“Lam Lam, nếu cậu được đạo diễn hoặc là nhà làm phim nhìn trúng ở chương trình này… Hơn nữa cậu lại đẹp như vậy, nói không chừng có thể trực tiếp trở nên nổi tiếng……”
Cậu ta nói, lại nhịn không được cảm khái: “Lam Lam, Tạ tổng đối với cậu thật tốt.”
Mặc dù Ứng Thiên không nói rõ quan hệ của Dịch Lam và Tạ Hoài cho cậu ta nhưng những quy tắc ngầm trong giới giải trí cũng không có gì lạ. Liên Miên cho rằng Dịch Lam là bị Tạ Hoài bao dưỡng.
Dịch Lam ra mắt đã có tốt tài nguyên như vậy, còn có người đại diện là Ứng Thiên…… Đây chính là tiểu thuyết ảnh đế bá đạo sủng thê trong truyền thuyết đi.
Dịch Lam cũng không biết Liên Miên đang nghĩ gì: “?”
Nhưng Tạ Hoài quả thực là một chủ nợ tốt, Dịch Lam không bận tâm đến chi tiết, chỉ nghĩ là: “Cái chương trình này……”
Liên Miên: “Làm sao vậy?”
Dịch Lam: “Cát-xê nhiều không?”
Liên Miên: “……??”
Cậu ta kinh ngạc nhìn tiểu hồ ly trước mặt, cát-xê bao nhiêu tiền? Được tham gia vào chương trình nổi tiếng như vậy mà vẫn quan tâm đến tiền? Người khác còn phải nhét tiền vào để được tham gia chương trình này đó!
Nhưng nhìn Dịch Lam nhíu mày cùng ánh mắt nghiêm túc của cậu …… Cậu ta thật sự không biết nói gì với Dịch Lam.
Chẳng lẽ Tạ tổng không cho Dịch Lam tiền tiêu vặt sao?
Liên Miên chỉ có thể nói: “…… Tiền khẳng định là sẽ không ít, nhưng phải chia theo hợp đồng của công ty, từ công ty sẽ gửi vào tài khoản cho cậu.”
Chân mày của Dịch Lam lúc này mới giãn ra.
Cậu không có hứng thú với sự nổi tiếng…… Điều duy nhất cậu quan tâm là kiếm tiền và diễn xuất.
Chủ yếu là kiếm tiền.
Hồ ly nhỏ tội nghiệp thở dài, mình vẫn còn nợ 1500 vạn.
Cuộc sống hồ ly thật khó khăn.
Món gà còn chưa được mang lên, nhà hàng này quá đông khách, ước chừng phải đợi nửa tiếng nữa mới được ăn.
Dịch Lam đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cầm lấy một ít đồ ăn vặt từ trong túi áo khoác ra: “Ăn trước gì đi, cậu chưa có ăn sáng.”
Liên Miên sửng sốt, có chút cảm động mà cười cười: “Cảm ơn Lam Lam.”
Cừu nhỏ cắn bánh quai chè*, trong lòng âm thầm cảm thấy tuy rằng mạch não của tiểu hồ ly đôi khi rất kỳ quái …… Nhưng tính tình của cậu ấy thật sự rất tốt.
Vừa ăn cậu ta vừa hỏi: “Đúng rồi, Lam Lam, cậu hôm nay diễn rất tốt, cậu thật sự chưa từng học diễn kịch sao? Làm sao cậu có thể diễn cảnh khóc một cách tự nhiên như vậy?”
Dịch Lam giải thích: “Khi diễn cảnh đó, tôi đã mô phỏng lại cảnh sư phụ mình chết.”
Liên Miên: “……”
Cậu hiếu thuận như vậy, sư phụ có biết không?
Tác giả có lời muốn nói:
Sư phụ chưa lên sân khấu: Cảm ơn con đã nhắc đến ta, đã thấy được sự hiếu thuận của học trò cưng.