Tiểu Gia Đây Có Rất Nhiều Váy

Chương 36





Bạch Trinh cũng sửng sốt, Thành Việt vừa rồi còn ngồi trên xe đã chạy ra xa khoảng hai, ba mét.

“Này!” Bạch Trinh vội vã đuổi theo, kéo lấy cậu “Hơn nửa đêm rồi cậu làm gì thế?”
“Về nhà chứ gì.

” Trên mặt Thành Việt có chút nôn nóng “Tôi phải về nhanh.


“Có giờ giới nghiêm à?” Bạch Trinh nhíu mày “Nhìn cậu cũng đâu giống người tuân thủ giờ giới nghiêm đâu.


“Trên mặt tôi đang viết mấy chữ này, anh không thấy à?” Thành Việt nghiêm túc chỉ chỉ cái trán mình.

“Hả?” Bạch Trinh đến gần tỉ mỉ nhìn xem “Không có mà?”
“Không có hả? Thế anh từ chỗ nào nhìn ra tôi không phải người tuân thủ giờ giới nghiêm?” Thành Việt cau mày, kéo tay hắn ra “Tôi còn tưởng trên mặt mình có viết cơ đấy.


“Hầy, miệng cũng bén lắm chứ đùa.

” Bạch Trinh thở dài một hơi, lấy chìa khóa trong túi ra lắc lắc “Có muốn về cũng để anh đưa cậu về? Nửa đêm khó bắt xe lắm.


Thành Việt suy nghĩ rồi gật đầu, lại nói: “Vậy nhanh lên.


“Được được được.

” Bạch Trinh lại thở dài một hơi, đi tới xe mình “Cậu đúng là ông trời con.


Nửa đêm trên đường cái chẳng có ai, Thành Việt nghiêng đầu nhìn tấm biển quảng cáo ven đường, theo xe di chuyển, cậu nhìn từ chữ đầu tiên biển quảng cáo cho đến chữ cuối, sau cùng thở ra một hơi.

Không khỏi có chút cảm thán cách lái xe của Bạch Trinh cùng tính cách hắn hoàn toàn chẳng khớp gì cả.

Lúc nãy tự học buổi tối xong cũng thế, hai người lái chiếc moto xứng danh xe đua này mà thiếu điều bị cô bé lái xe đạp điện vượt mặt.


Nôn nóng hơn nữa thì cuối cùng Thành Việt cũng đến nhà, tiến vào tiểu khu mà chân cậu vẫn còn run.

“Không phải chứ.

” Bạch Trinh đi theo sau cậu, nhìn chân mềm của Thành Việt, vươn tay đi đỡ cậu “Anh đi chậm thế mà cậu cũng sợ?”
Thành Việt không có thời gian để ý hắn, trong đầu điên cuồng nghĩ nên giải thích thế nào khi thấy Kê Từ.

Đi học? Đi làm bài tập nhóm? Bị bạn học kéo đi học bổ túc?
Cái rắm, nói ra được lời này chắc gan mình cũng nhún theo.

Do dự mãi, Thành Việt nhìn cổng lớn chung cu mà vẫn không dám đi vào.

Kê Từ đứng trên ban công, cúi đầu sắc mặt không rõ nhìn hai người đứng bên bồn hoa dưới lầu.

Một là Thành Việt, nam sinh hơi cao hơn đứng cạnh là người cùng lái xe với Thành Việt.

Lúc này tay nam sinh cao hơn đang đỡ vai Thành Việt, hai người bên dưới dây dưa ít nhất cũng năm phút rồi vẫn chưa đi vào trong.

Kê Từ nheo mắt, gỡ bỏ cravat trên sơ mi, chậm rãi quấn chiếc cravat đen dài thành từng vòng lên cổ tay mình.

Thành Việt lần thứ hai nhìn thời gian trên điện thoại di động của Bạch Trinh xong, biết không thể câu giờ hơn nữa, quyết tâm, lau mặt một phát y như đi chịu chết: “Được rồi, tôi vào đây.


“Chân hết run chưa?” Bạch Trinh cúi đầu nhìn chân cậu, cảm thấy hình như run còn lợi hại hơn, lo lắng nói: “Cậu…”
Thành Việt châm dầu tiếp sức cho chính mình: “Đây không phải là run chân, đây gọi là gia giáo nghiêm.


Thành Việt nói xong trừng to hai mắt đi vào cửa lớn, vào thang máy rồi cậu mới phát hiện sắc mặt mình trong gương không tốt chút nào, đành xoa nhẹ hai cái lên mặt, mới xem như có chút bình thường.

Cậu đang định sửa lại cổ áo thì cửa thang máy mở ra.

Thành Việt nhìn hành lang sáng ngời đột nhiên nín thở, một bước thành ba chậm chạp nhích tới cửa nhà.

Tiếp đó cậu run lập cập móc chìa khóa trong túi mở cửa, cửa bị đẩy ra, Thành Việt đã chuẩn bị Kê Từ ngồi trên sopha bốn mắt nhìn nhau với cậu, thế nhưng trong nhà không mở đèn, chỉ có một chiếc đèn trên hành lang, trên ghế sa lông cũng không có ai, Thành Việt thở phào nhẹ nhõm, chậm rì rì thay giày rồi đi vào.

Lúc đi qua gian phòng Kê Từ, cậu thả nhẹ bước chân, như con mèo cong eo áp tai lên cửa phòng nghe ngóng, trong phòng Kê Từ không có bất cứ động tĩnh gì, lúc này Thành Việt mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, cẩn thận bước chân rời khỏi cửa phòng Kê Từ.

Cậu vừa đi về phòng vừa nghĩ ngày mai nên giải thích ra sao với Kê Từ, không phát hiện cửa phòng Kê Từ đằng sau đột nhiên mở ra.

Chờ cậu nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ sau, còn chưa kịp phản ứng xoay người thì trước mắt bỗng đen kịt, có thứ gì đó bịt mắt cậu lại.

Lòng Thành Việt hoảng sợ vừa định vươn tay gỡ xuống đã nghe thấy âm thanh bật cười đè nén trong cổ họng Kê Từ.

Thành Việt nhất thời không dám nhúc nhích, chưa kể bình thường Kê Từ không thích cười, chuyện cười ra tiếng thế này lại càng ít, mà ngay trước mắt mình là một mảnh đen tối, bên tai còn có tiếng cười trầm trầm của Kê Từ khiến Thành Việt càng thêm hoảng loạn.

“Kê Từ…” Thành Việt mở miệng nhưng không dám cử động.

“Hửm?” Kê Từ tỉ mỉ cột chặt cravat sau đầu cậu, âm thanh mang theo hờ hững cùng giấu diếm thâm ý.

“Tôi với bạn học đi…”
Thành Việt chưa nói xong đã bị Kê Từ kéo cổ tay ném lên ghế sô pha, bị Kê Từ đè vai ngồi xuống.

“Giờ là mấy giờ?” Kê Từ nhìn đồng hồ treo tường.

Thành Việt không ngờ anh đột nhiên hỏi chuyện này, có chút không xác định: “Một giờ?”
“Sai rồi.

” Kê Từ nói.

Thành Việt không biết Kê Từ hỏi để làm gì, mà bởi do cậu sai nên không dám hỏi lại, suy nghĩ một chút mới nói: “Một giờ hơn?”
“Lại sai.

” Âm thanh Kê Từ lạnh lẽo “Nhóc chỉ còn một cơ hội, nếu lại đoán sai, phải bị phạt.


“Bị phạt?” Thành Việt đột nhiên nhớ lại dáng vẻ mất mặt của mình lần trước, vừa căng thẳng lại vừa mong đợi khó hiểu.

“Đúng, trừng phạt.

” Kê Từ bưng cốc nước trên bàn lên, uống một hớp, trên mặt không có biểu cảm gì, sắc mặt không mấy tốt đẹp.

Anh chỉ cần vừa nghĩ đến do mình không có thời gian đón Thành Việt tan học, cho nên Thành Việt mới đi chơi tới một giờ về, đặc biệt là nam sinh cùng đi bên cạnh Thành Việt vừa nhìn đã biết không phải thứ gì tốt lành kia.


Hơn nữa…Kê Từ nheo mắt nghiêng đầu nhìn bả vai trái của Thành Việt, trong đôi mắt như bốc lửa.

Thành Việt nháy mắt một cái, đếm tiếng tim mình đập, có chút sốt sắng, tình huống đen tối trước mắt khiến những giác quan khác trên mặt càng thêm nhạy cảm rõ ràng.

Chẳng hạn như, tiếng hít thở của Kê Từ, còn có tiếng Kê Từ uống nước.

Lại ví như, khí vị mát lạnh trên người Kê Từ, cùng tầm mắt Kê Từ nhìn sang cũng khiến Thành Việt hơi choáng.

Tay Thành Việt không dễ chịu mấy nắm chặt dưới ghế sô pha, cẩn thận nghĩ bây giờ là mấy giờ.

Thoáng cái đã qua một phút.

Kê Từ đứng dậy khỏi ghế sa lông, dùng quyển sách nhỏ trên tay cuộn thành trụ chống lên cằm Thành Việt, hỏi: “Bây giờ là mấy giờ?”
Trong đầu Thành Việt vốn dính như keo, trong miệng nói gì chính cậu cũng không biết.

Cậu chỉ nghe Kê Từ nói một câu ‘lại sai rồi’, tiếp đó cảm nhận được hơi thở Kê Từ phả vào mặt cậu.

Thành Việt cũng thật bội phục mình lúc này ấy vậy mà còn phân tâm được.

Kê Từ vỗ vỗ sách lên đầu cậu: “Đứng lên.


Thành Việt do dự một lúc, đỡ ghế sô pha cẩn thận đứng lên.

Kê Từ thấy cậu đứng dậy mới bảo: “Ngồi xổm xuống, hai tay giơ trước ngực.


“Hơ?” Thành Việt sửng sốt, đây là ngồi trung bình tấn?
Kê Từ không lên tiếng, sách trên tay trực tiếp đập lên đùi Thành Việt.

Sức lực không mạnh nhưng làm Thành Việt giật mình, vội vã ngồi xổm xuống.

“Tay bị tê à?” Kê Từ nói xong đập lên tay cậu một phát.

Thành Việt giơ tay lên.

“Thẳng eo.

” Kê Từ dùng sách đâm đâm eo cậu.

“Ha ha ha ha ha ha…” eo Thành Việt đột nhiên mềm nhũn, trong miệng không khống chế được bật cười.

Trên eo cậu đều là thịt mềm, chọc một cái là cười, chính là công tắc huyệt cười, bây giờ bị Kê Từ liên tục đâm hai lần vốn không khống chế được.

Kê Từ thấy thế chau mày, lại đưa tay chọt lên eo cậu hai cái.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha… đừng chọt… ha ha ha ha ha ha…” Thành Việt cười đến thở không ra hơi, tay nỗ lực duỗi ra ngăn lại động tác của Kê Từ.

“Sợ nhột sao?” Kê Từ nhìn Thành Việt đang cười đến độ không miệng lại được, trong mắt có tia hứng thú, tay không ngừng nhéo mấy cái lên eo cậu.

Thành Việt cười sắp thắt cả ruột, nhắm mắt lại vung tay lung tung cố gắng bắt lại cái tay đang chọt eo cậu, cuối cùng không hiểu sao ôm trúng cái cổ Kê Từ, theo quán tính lôi cả người Kê Từ lại gần.

Động tác lúc này của hai người khiến Kê Từ nhíu mày.

Bấy giờ Thành Việt nằm trên ghế sa lông hai tay ôm cổ anh, anh khom người, thân thể hơi ép xuống, tay đặt bên hông Thành Việt, khoảng cách giữa cả hai rất gần, Kê Từ thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp nhẹ nhàng và ấm áp của Thành Việt phả lên mặt anh.

Hầu kết Kê Từ trượt lên trượt xuống, nhìn cái miệng nhỏ nhắn thở dốc của Thành Việt, khoang miệng đỏ tươi bên trong cùng chiếc lưỡi nhỏ đỏ hồng, bỗng cả người tỏa nhiệt.

“Lần sau tôi nhất định sẽ về sớm.

” Thành Việt thấy cái tay làm cậu ngứa bên hông đã dừng, vội đảm bảo.

Cậu không muốn bị thọt lét nữa, khó chịu lắm, cảm giác eo mình cũng tê rần khó động đậy luôn rồi.

“Không có lần sau.

” Kê Từ kéo xuống cánh tay cậu đang móc lấy cổ mình, nghiêm túc bảo “Phải nhớ lời cam kết của mình.


“Vâng!” Thành Việt nghiêm túc bảo đảm.

Kê Từ nhìn Thành Việt bị cà vạt đen bịt hai mắt, lại nhìn màu da trắng nõn cùng cà vạt hình thành tương phản mãnh liệt, giữa đôi lông mày anh tràn đầy ngột ngạt, khóe mắt còn xẹt qua một tia lạnh lẽo.


Thành Việt không nghe thấy động tĩnh, lại mở miệng đảm bảo: “Thật đó, không lừa chú mà.


“Biết rồi.

” Kê Từ nhíu mày “Đi ngủ đi.


Nói xong câu Kê Từ không chờ Thành Việt đáp lại liền quay người về phòng mình.

Thành Việt nghe tiếng bước chân đột nhiên trở về của Kê Từ thì sững sờ, nửa buổi sau mới phản ứng lại, lúc nãy cậu rụt tay từ dưới chân lên, lại không cẩn thận đụng phải thứ gì đó.

Đầu óc Thành Việt lúc này có chút ong ong, cậu cảm giác hình như cậu…cứng rồi…
Bị cù lét nhột mà cũng cứng được, Thành Việt trừng mắt nhìn một mảnh tối đen trước mắt thì khó mà tin nổi, ngây ngẩn một hồi lâu mới cởi cà vạt trên mắt ra.

Mảnh vải trước mắt vừa kéo xuống, ánh đèn phòng khách đột ngột khiến cậu nhắm mắt lại.

Thế nhưng trước mắt Thành Việt bỗng lóe lên điều gì đó.

Chính là lần cậu thay quần áo ở nhà vệ sunh của quán trà sữa rồi bị đánh mông, dường như người kia bịt chặt mắt cậu lại như thế này.

Chờ khi đôi mắt thích nghi với ánh đèn, cậu cầm chiếc cà vạt bị vứt bên cạnh lên nhìn kỹ.

Thành Việt cảm thấy não mình đúng là thiếu dưỡng khí mới cảm thấy người kia là Kê Từ.

Cậu nghĩ sao cũng thấy không thể được, làm sao có khả năng đó, Kê Từ sao có thể là tên biến thái kia?
Thành Việt nằm trên ghế sa lông suy nghĩ hồi lâu, bình tĩnh lại mới đứng dậy về phòng đi ngủ.

Suốt đêm an ổn.

Sáng sớm hôm sau, Kê Từ vừa kết thúc chạy bộ buổi sáng, về nhà chuẩn bị đánh thức Thành Việt thì di động trên bàn vang lên.

Anh đi qua cầm di động lên nhìn, là Đường Cảnh gọi.

Kê Từ nghe máy.

“Hê? Mới chạy bộ xong phỏng?” Đường Cảnh cười haha hỏi thăm “Có tin tức cho ông đây.


“Chuyện gì?” Kê Từ vừa hỏi vừa đến tủ lạnh lấy bình nước khoáng ra đặt lên bàn, một tay vặn nắp ực một hớp.

“Tư liệu ba người lần trước ông muốn tôi đã tra xong.

” Đường Cảnh nhìn trang tài liệu trên tay, liệt kê từng cái “Nghề nghiệp hiện tại của ba tên này là nhân viên bảo vệ của công ty mậu dịch Thiên Dung, tôi đã gửi tư liệu cụ thể hơn cho ông rồi, cho đến hiện giờ người có hiềm nghi tiếp xúc với ba tên này đã xác định được, là một người phụ nữ tên Đàm Mẫn Mẫn.


Kê Từ nghe đến cái tên này lại không bất ngờ mấy, thậm chí còn thấy như chuyện đương nhiên.

“Nhưng cái cô Đàm Mẫn Mẫn này có chút kì quặc.

” Đường Cảnh tấm tắc lấy làm lạ “Cô nàng từng làm việc ở Thiên Dung, chỉ là một trợ lý nhỏ nhưng chưa tới một năm đã mở phòng làm việc riêng, làm chủ biên.


Ánh mắt Kê Từ dần dần nghiêm túc, trong miệng không hề lưu tình: “Chủ biên? Tôi thấy cô ta đã làm lừa đảo thì hợp hơn.


Tác giả:
Kê Từ: ngày đầu tiên muốn biến thái.

.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.