Lời nói tuy là vậy nhưng bốn người ở đây đều biết Trương công nhận Lục Lam lầm đồ đệ nhất định không thể không liên quan tới Đặng công công. Đối với loại quan hệ đi bằng cửa sau này, không ít người đều có phản cảm, đối với Lục Lam tự nhiên liền có sắc mặt không tốt.
Lục Lam trái lại cũng không xem trọng, đôi mắt mỉm cười, như là đóa Giair Ngữ Hoa vậy.
Nguyên Bối cũng không tiện không để ý tới nàng.
Năm vị hậu tuyển nhân, ba nữ hai nam, trước trước sau sau leo lên núi. A Ân trước đây đã không ít lần leo núi, một đường đi cũng không thở hổn hển mà đi tuốt ở đằng trước. Lâm Hà là nữ nhi của Lâm công, từ nhỏ đã được nuông chiều, đâu đã từng leo núi như vậy, nhưng cũng không cam lòng mà từ đằng sau liều mạng đi về phía trước.
Nguyên Bối nhìn ra tâm tư của Lâm Hà, bước chậm lại tụt về sau.
Đường núi sớm đã được sửa cho bằng phẳng, một bước một bước thang đá quanh co mà lên, xa hơn chút nữa còn có đường núi chuyên cho xe ngựa đi lại. Có một chiếc xe ngựa lặng lẽ đi theo, vốn là có hai chiếc, nhưng chiếc thứ nhất từ lâu đã lên đỉnh núi. Chiếc thứ hai chính là của Thượng Quan Sĩ Tín.
Hắn vén rèm xe lên, nhìn A Ân đang đi ở đằng trước, lập tức dặn dò Giang Mãn một tiếng.