Thấy A Ân như vậy, Nguyên Bối trái lại trong lòng có chút ngượng ngùng.
Hắn nhìn đồng hồ cát, nói: “Nếu như thì thế này, bây giờ là giờ ăn trưa, muộ đừng ăn trưa nữa, ta đưa muội đi nhìn một chút. Kỳ thực muội cũng có thể đi vào một mình, nhưng Hạch Học lại có nhiều nơi cấm nhập, là tuyệt đối cấm. Muội mới vào lần đầu, vẫn là nên có người đi theo.”
A Ân đang muốn nói ‘Làm phiền sư huynh’ thì Giang Mãn chả biết từ lúc nào đã đi đến, nói: “Nguyên Bối huynh cứ bận chuyện của mình đi, Ân cô nương tham quan Hạch Học không cần huynh quan tâm. Thiếu đông gia lúc trước đã nhận lời với cô nương.”
Nguyên Bối liếc nhìn Thượng Quan Sĩ Tín, lại nhìn A Ân, nhất thời sáng tỏ, trên mặt cười cười, nói: “Đã có thiếu đông gia ở đây, ta cũng không còn chuyện gì nữa, ta đi làm việc cho sự phụ.”
Hạch Học nằm sâu trong tòa nhà của Thượng Quan gia, tường cao, nghiễm nhiên như là phân cách ra hai thế giới vậy. Cảnh cửa sơn màu son, hai bên dựng sừng sững tượng sư tử to lớn, trong miệng ngậm một hạt đào tròn.
Hắn đáp: “Trước đây tượng đá sư tử ngậm một quả cầu tròn, nhưng về sau có một lần thánh thượng vi phục xuất tuần tới Tuy Châu của chúng ta, tham quan Hạch Học, đã hạ chỉ đổi quả cầu thành hạt đào tròn.”
A Ân khẽ run: “Thánh thượng đổi?”
“Lúc thánh thượng ở Thượng Quan gia đã mơ một giấc mơ, trong mơ thấy một con sư tử lớn giơ nanh múa vuốt đuổi ngài, khi sắp đuổi kịp thì khôn khéo há miệng, phun ra một hạt đào tròn. Viên hạch vừa ra ngoài liền biến thành một đống vàng bạc châu báu. Thánh thượng cho gọi cao nhân tới giải đáp giấc mơ, vị cao nhân đó tính toán ra đó là chuyện tốt, thánh thượng vì thế cho đổi những con sư tử đá ngậm quả cầu thành hạt đào tròn.”
Hắn vừa nói vừa giơ lệnh bài cho thủ vệ.
Hắn lại nói: “Hạch Học quản lý cực kỳ nghiêm ngặt, không có lệnh bài thì không được đi vào.” Nàng nghe vậy cũng lập tực đưa lệnh bài Nguyên Hồng cho nàng ra, thủ vệ ngắm nghía tỉ mỉ, một hòi lâu mới cho nàng vào.
Sau khi đi vào trong, hắn lại nói: “Lần thứ nhất luôn là vậy, đợi khi nàng quay lại lần hai thị bọn họ quen mặt nàng rồi sẽ không kiểm tra kĩ càng như vậy nữa.” Đang lúc nói chuyện, hai người cũng đi qua cửa Thùy Hoa, lại đi qua ba cửa nữa, mỗi cửa đều có thị vệ canh gác, kiểm tra cực kỳ tỉ mỉ.
Cuối cùng, đã không còn cửa nào nữa, trước mắt là không gian rộng mở trong sáng.
Bên ngoài tường cao san sát, bên trong nhưng lại tràn ngập mùi hoa Điểu Ngữ, một đường nhỏ bày đầy sỏi đá, hai bên là cỏ xanh mềm mại, cách mỗi ba thước lại bày một hạch điêu trang trí.
Nàng sửng sốt::Huynh cũng không được vào ư?”
Hắn lắc đầu.
Nàng cảm thấy thật kỳ lạ, đây là địa bàn của Thượng Quan gia, thân là thiếu đông gia, ở trong nhà mình lại còn có nơi không thể đi vào. Dường như nhận ra nghi hoặc trong lòng nàng, hắn lại nói: “Từ khi Thượng Quan gia tạo nên Hạch Học, liền đã gắn bó chặt chẽ với Thiên gia, hành sự đường nhiên cũng không thể tùy ý.”
“Nói chuyện với tri âm, quả thực là thoải mái trong lòng.” Hắn lại cười, nói: “Tử Diệp trước đây luôn cho là không thể gặp được người có thể tâm linh tương thông với mình, thế nhưng trời cao đối với ta thật tốt, để ta…”
Tháy nàng nhận, trong lòng hắn xao động, ý cười trong mắt càng thêm sâu, lại nói: “Muội đến Tuy Châu đã được một thời gian, ta ngược lại lại chưa đưa muội đi dạo chơi, vừa hay mấy ngày nữa ta rảnh, cũng không có giờ giới nghiêm, ta…Ta cùng muội ra ngoài chơi, được không?”
Nói ra những lời này, trong lòng hắn có chút khẩn trương.
Nguyên nhân vài ngày nữa không có giờ giới nghiêm, chính là bởi vì đó là đêm ngày lễ thất tịch.
Lang quân cô nương Tuy Châu đều biết, ngày đó các lang quân cùng cô nương đồng du tuy giang, cùng nhau thả đèn hoa đăng, cùng nhau ước hẹn, liền không lâu sau có thể đến nhà cầu thân.