"Đây là đan dược cứu mạng, có thể ở thời khắc nguy cấp cứu ngươi một mạng, chỉ cần ngươi còn một hơi tàn là có thể đem ngươi cứu trở về." Yến Bạch Thu thật cẩn thận đem đan dược đổi được từ hệ thống cho Tư Trấn Khấu.
"A? Đan dược?" Tư Trấn Khấu khó hiểu, ở một nơi nhỏ như huyện Thái Hòa, có mấy cái y quán y đều biết rõ như lòng bàn tay, không biết Cầu Cầu từ nơi nào lấy ra đan dược. Còn có thể trong lúc nguy nan cứu ngươi một mạng? Tư Trấn Khấu trong lòng cười cười, nghĩ rằng người trong lòng vì quá gấp gáp lo lắng nên đã bị người ta lừa gạt, nhưng cũng có chút ngọt ngào.
"Đúng vậy, đan dược này rất là trân quý, ngươi tâm tư lại hào phóng, đừng để cho bất luận kẻ nào thấy được, đặc biệt là tên hoàng đế kia, ngay cả Thẩm Trác cũng không được!" Yến Bạch Thu tin tưởng hệ thống, rốt cuộc cái loại chuyện giảm béo này, nguyên bản là một chuyện rất hoang đường, mà nay ở trên người hắn lại xảy ra biến hoa nghiêng trời lệch đất, những khen thưởng mà hệ thống đưa ra quá mức nghịch thiên. Hệ thống cũng đã nói qua, đan dược này có thể hoan thai hoán cốt, một khi để cho người khác biết, chắc chắn sẽ đưa tới họa sát thân.
Khuôn mặt Tư Trấn Khấu xưa nay không có biểu tình gì nay lại lộ ra nụ cười ấm áp, tâm tình cực kỳ vui vẻ.
Bất quá....
Cầu Cầu đây là bị người ta lừa, lại còn là một lời thề sắt son, Tư Trấn Khấu nhìn bộ dáng kia, trong lòng sinh ra vài phần hạnh phúc.
"Nga, nếu quan trọng như vậy, ta đây phải hảo hảo cất giữ..." Tư Trấn Khấu làm bộ làm tịch nói, y đoán hẳn là đối phương đã bị lừa, nhưng xuất từ một mảnh hảo tâm, y vẫn nhận lấy.
Vừa mở cái hộp màu đỏ ra, liền lộ ra viên đan dược màu đen bên trong, tản ra hương thơm thanh mát, Tư Trấn Khấu ngửi một chút, lập tức liền đem hộp kia đóng lại.
Chỉ cần ngửi một chút, mùi tuy rằng chỉ thoang thoảng, nhưng tuyệt đối đây không phải là đồ đại phu có thể nghiên cứu ra, chỉ sợ ngự y trong hoàng cung cũng không làm ra được.
"Cầu Cầu, ngươi lấy dược này từ đâu ra?" Tư Trấn Khấu khẩn trương hỏi, lúc này đã thật sự đem chuyện này ở trong lòng, không dám có chút coi khinh nào.
Yến Bạch Thu lộ ra thần sắc khó xử, đan dược cứu mạng này cùng hệ thống giảm béo có nên nói với Tư đại ca? Nói ra thì việc này quá mức mô hồ, phỏng chừng sẽ không ai tin tưởng.
Yên lặng thở dài trong lòng, việc này vẫn là tạm thời không nói ra đi.
"Dược này là ta có được từ một nơi cực kỳ thần bí, Tư đại ca, ngươi cất cho tốt, đừng để ai phát hiện, chuyện đan dược này rất là trọng đại, một khi có người biết được, ta và ngươi có khả năng sẽ đưa đến họa sát thân."
Tư Trấn Khấu nắm chặt hộp nhỏ trong tay, gật gật đầu:"Việc này ta hiểu." Bất quá, y nhìn ra được Cầu Cầu thật khẩn trương, bộ dáng bất an, xem ra nơi lấy ra được viên đan dược này thật sự là một bí mất.
Hơn nữa, Cầu Cầu đem bí mật này cất giấu, không thuyết minh là y không đáng được tin tưởng, Tư Trấn Khấu không cảm thấy gì, Cầu Cầu đều đã lấy ra dược cứu mạng cho y, có chút bí mật cũng là chuyện bình thường.
Đưa đan dược xong, Yến Bạch Thu lại đem hộ tâm kính ra, sau khi lấy ra liền trực tiếp kéo rớt quần áo của Tư Trấn Khấu, đem hộ tâm kính ấn vào l0ng nguc Tư Trấn Khấu. Quần áo nam nhân bị lới lỏng, lộ ra thân hình cường tráng bên trong, bộ nguc rắn chắc no đủ, da thịt màu đồng cổ thoạt nhìn rất có hương vị nam nhân, qua một lớp hộ tâm kính, Yến Bạch Thu vẫn có thể cảm nhận được trái tim đang đập một cách hữu lực.
Hộ tâm kính là thứ mà hệ thống đưa, tự nhiên là thứ tốt, vừa dán lên người, liền tự động bao chùm lấy thân thể để bảo vệ.
Tư Trấn Khấu nhìn một màn thần kỳ này, không còn ngôn ngữ nào có thể hình dung, đôi mắt không khỏi co rụt lại, trong tâm cũng là sóng to gió lớn.
Nếu nói đan dược chỉ khiến y chấn động, hộ tâm kính kia chính là khiến y hãi hùng khiếp vía. Bây giờ y mới thật sự tin tưởng cái viên dược kia chính là đan dược cứu mạng.
Tư Trấn Khấu nghĩ nghĩ liền nói:"Được, hai đồ vật này ta sẽ không nói cho bất kỳ ai."
Yến Bạch Thu thấy Tư Trấn Khấu không có tiếp tục truy hỏi, trong lòng cũng buông lỏng, thở phào nhẹ nhõm. Nếu Tư Trấn Khấu còn tiếp tục truy vấn, hắn cũng không biết nên trả lời như thế nào cho tốt.
Hệ thống giảm béo, Yến Bạch Thu thật sự không muốn nói ra cùng Tư Trấn Khấu, bởi vì có thể coi thứ này như là một thứ ngoài lề, hắn không muốn người trong lòng nghĩ hắn khác người.
Tư Trấn Khấu kéo lại quần áo, cũng cất tốt đan dược kia, lôi kéo Yến Bạch Thu ngồi lại trên giường.
"Cầu Cầu, lần này ta nhất định phải đi rồi, thần tử trong triều nên tới cũng đã tới, nếu như ta vẫn lại không đi, Tư gia sẽ bị bêu danh ngàn đời." Đông đảo lão thần tử xuất hiện, chỉ là vì muốn y xuất quân, nếu như y lại không đi, không nói tới mấy lão hồ ly đó nghĩ gì, y chỉ cần dùng cái đầu cũng biết được, không tới hai ngày, toàn bộ huyện Thái Hòa sẽ được nghe tin đồn xấu gây bất lợi về Tư gia và y.
Hiện giờ biên cương nguy cơ, đúng là thời điểm cần người, y là con cháu dòng chính của Tư gia, định mệnh đã được định sẵn là sống chết trên sa trường.
Mấy thế hệ Tư gia đều tung hoành trên sa trường, bên người cũng bồi dưỡng vô số thân tín, đi theo chính là một đám lại một đám tướng sĩ, đối với cách bày binh bố trận đều rất hiểu biết, các tướng sĩ đó đối với người Tư gia cũng rất trung thành, đều mang theo sùng kính cùng thần phục. Đây là một loại thói quen, cũng là do thời gian lâu dài tạo nên qua bao đời, các chiến sĩ biên cương đối với Tư gia là một loại tín ngưỡng.
Người Tư gia rơi đài, các chiến sĩ từng đi theo Tư gia cũng sụp đổ tín ngưỡng, loại tình huống này truyền xuống qua từng người, xong lại bởi vì một người tướng khác mà kéo dài, sau đó tín nhiệm bị lới lỏng, thậm chí còn chia năm sẻ bảy.
Sức chiến đấu của tướng sĩ đang ngày càng đi xuống, việc này không chỉ do quyết định của tướng quân chưa có kinh nghiệm, còn liên quan đến sự tin phục của lòng quân đối với tướng quân.
Nhưng chỉ cần có người Tư gia ở đó, giống như là một cây cờ tiên phong, chỉ cần cây cờ này không đổ, trận đại chiến đó chiến thắng là điều không thể nghi ngờ. Vào năm đó, các binh sĩ cũng là do coa loại tín nhiệm đó chống đỡ, mà nay loại tín nhiệm đó đã không còn, quân tâm giao động, hơn nữa tân hoàng độc đoán, đa nghi, không đối sử tốt với tướng quân(*), dẫn tới chiến sự nơi biên cương liên tục thất bại, mắt thấy phòng tuyến biên quan sắp bị công phá, tân hoàng lúc này mới gấp đến ngày đêm không ngủ. Mà lúc này, vì muốn ổn định quân tâm, y lại càng không thể chưa lâm trận đã bỏ chạy, cần phải tiên phòng đi đầu.
(*) ở chỗ này có thể hiểu là tân hoàng đế có lòng phòng bị với tư gia quá sâu, sau khi tư gia thua trận liền muốn nhân cơ hội này diệt trừ Tư gia luôn. Vì tư gia nắm giữ trong tay rất nhiều binh lính. Quan võ mà. Lão muốn đưa người của lão ra chiến trường nhưng mấy người đó chỉ đc cái mồm to mà không đánh được, lúc này lão đế suốt ruột thì bà Tư Hiền Tuệ nghe người ta ngôn luận tra đc Trấn Khấu còn sống trú tại huyện Thái Hòa, bây giờ sắp vỡ trận nên lão đế đành gọi Tư Trấn Khấu về, còn sau khi đánh thắng lão ý có lôi truyện xưa ra áp tội anh khấu nhà ta hay không thì phải theo dõi tiếp 🤣🤣🤣