Tiêu Dao Đạo Chủ: Đại Mộng Bá Thiên

Chương 38: Cuộc Chiến Của Ngọc Thiên Hành



Tiếng trống trận vang vọng khắp núi rừng, từng hồi "Tùng tùng" như tiếng gọi của tử thần, xé toạc bầu trời xám xịt. Những đám mây đen cuộn tròn, giận dữ trút xuống cơn mưa phùn lạnh lẽo, hòa quyện với mùi máu tanh và khói lửa nồng nặc bao trùm chiến trường.

Ngọc Thiên Hành, Ngọc Thiên Sơn, Ngọc Thiên Vương chỉ huy quân đội đối đầu với Liên Minh Tán Tu của Đặng Thao.

Ngọc Thiên Vương quay sang hỏi, giọng đầy lo lắng: "Cha, có phải ngài đã thành công thuyết phục Càn Nguyên Quan cử quân viện hỗ trợ chúng ta công thành không?"

Ngọc Thiên Hành nhếch môi cười, đôi mắt chớp một tia tự mãn: "Hắc hắc, ta đã mời đến một chi quân Vương Bài Tinh Anh. Họ sắp xếp đến nơi rồi."

Ngọc Thiên Vương đăm chiu: "không biết chi quân đội này kinh khủng đến nhường nào mà để Hoàng Thiên mệnh danh là Vương Bài Tinh Anh?"

Ngọc Thiên Sơn thêm vào, giọng trầm thấp: "Cha, tình hình hiện tại rất căng thẳng. Các lão tố Nguyên Anh kỳ của chúng tôi đã ra trận, chỉ còn cha là Nguyên Anh sơ kỳ. Nếu Đặng Thao có thêm viện quân, chúng ta sẽ đối mặt với nguy cơ thất bại. Khi đó, các lão tổ sẽ bị buộc phải vừa thủ thành vừa đến cứu viện."

Ngọc Thiên Hành nhíu mày, không giấu nổi sự lo lắng: "Đặng Thao là Nguyên Anh sơ kỳ, Đặng Thắng là Kim Đan đỉnh phong và năm phó tướng có bốn người là Kim Đan hậu kỳ, một người Kim Đan trung kỳ. Chúng ta chỉ có ba

Kim Đan hậu , cộng thêm năm tên Kim Đan trung kỳ gần đây. Không thể lại thua được?"

Ngọc Thiên Vương chen vào, giọng bất mãn: "Cha, ngài quên cả con cũng ở đây!"

"Cút đi, không nghe ta nói gần năm người à, tính ngươi mới gần năm, ba mươi bốn tuổi cũng chỉ là Kim Đan sơ kỳ!" Ngọc Thiên Hành đạp một cái nói.

Ngay lúc đó, từ xa, hai vị tướng quân tay cầm thương xuất hiện, mặc giáp đen tuyền, tóc dài tung bay, linh lực ba động, hiển hiện tu vi Kim Đan hậu bất kỳ. Họ tiến đến, chào Ngọc Thiên Hành bằng thái độ kính cận.

Ngọc Thiên Hành mừng rỡ, cười lớn: "tốt lắm, toàn quân xuất kích!"

Ngay khi Vương Bài Tinh Anh gia nhập chiến trường, thế cục liền xoay chuyển.

Vương Bài, tay cầm thanh Ngân Thương, ánh mắt như lửa thiêu. Hắn ta lao vào đội hình địch như một cơn lốc, thương ảnh đỏ rực vạch ngang không trung, chém tan mọi vật cản.



Tinh Anh, với cây thanh Băng Thương, di chuyển nhẹ nhàng như một con báo. Mỗi nhát thương của hắn đều mang theo sức mạnh băng giá, khiến đối phương đông cứng lại.

Hai người họ phối hợp ăn ý, tạo thành một bức tường thành vững chắc, bảo vệ đồng đội.

Đối diện với họ là một nhóm tu sĩ tán tu, tay cầm các loại vũ khí kỳ quái, pháp lực tuôn trào. Chúng lao vào tấn công, nhưng đều bị Vương Bài Tinh Anh dễ dàng đánh bại.

Một tên tu sĩ tán tu Kim Đan hậu kỳ không cam lòng, rút ra một tấm phù lục, niệm chú đọc thần chú. Cả không gian chìm vào bóng tối, một con lệ quỷ khổng lồ xuất hiện, gầm thét dữ tợn.

Vương Bài và Tinh Anh không hề nao núng, họ cùng nhau tấn công, hai thanh thương bay ra tạo ra một băng

Long chói lòa. Cuối cùng, lệ quỷ cũng bị tiêu diệt, tan thành mây khói."

Ngọc Thiên Hành, với ánh mắt sắc bén như chim ưng, đứng sừng sững trên đỉnh chiến lũy, tay cầm thanh kiếm

Thanh Long, linh khí ngưng tụ trên lưỡi kiếm, phát ra ánh sáng chói lòa.

Hắn quát lớn: "Thế gia chúng ta sẽ không bao giờ khuất phục trước Tán tu!" Giọng nói của hắn vang vọng khắp chiến trường, như một lời thề nguyện.

Đặng Thao, thủ lĩnh của Liên Minh Tán Tu, cười khẩy: "Ngọc Thiên Hành, ngươi quá tự tin rồi!" Nói rồi, hắn tung ra một chưởng lực sấm sét, đánh thẳng về phía Ngọc Thiên Hành.

Ngọc Thiên Hành nhanh như cắt, né tránh được đòn tấn công, đồng thời tung ra một kiếm khí sắc bén, chém vào ngực Đặng Thao.

Kiếm khí của Ngọc Thiên Hành xé toạc không khí, chém vào thân thể đối phương. Đặng Thao tung ra một chưởng mang theo uy lực khủng khiếp, khiến mặt đất rung chuyển.

Máu tươi bắn tung tóe, Đặng Thao lùi lại vài bước, vẻ mặt đầy tức giận.



Trên không trung, các cường giả giao đấu náo loạn, sức mạnh tỏả ra xéo bầu trời, không bên nào nhượng bộ.

Cơn mưa phùn nhẹ rơi xuống, làm cho chiến trường trở nên trơn trượt. Binh lính hai bên giao chiến ác liệt, máu chảy thành sông.

Cờ xí tung bay trong gió, tạo thành một bức tranh hỗn loạn. Ngọc Thiên Sơn triệu hồi một con rồng lửa khổng lồ, xông thẳng vào đội hình địch.

Đặng Thắng tung ra một luồng sáng chói lòa, bao phủ cả một vùng trời. Ánh kiếm lóe lên trong bóng tối, tạo thành những đường cong tuyệt đẹp. Mặt trời lặn chiếu những tia nắng cuối cùng xuống chiến trường, nhuộm đỏ cả một vùng trời

Ngọc Thiên Hành tung ra một luồng kiếm khí màu tím đậm lao thẳng về phía tu sĩ Nguyên Anh kỳ phía sau Đặng

Thao, mang theo sức mạnh hủy diệt. Tu si Nguyên Anh vội vàng tung ra một lá chắn bảo vệ, nhưng vẫn bị đánh bật ra xa.

Ngọc Thiên Hành thừa thắng xông lên, kiếm khí liên tiếp bổ xuống, tạo ra những vệt sáng chói lóa trên bầu trời.

Tu Sĩ Nguyên Anh cố gắng chống trả nhưng đã quá sức, cuối cùng bị đánh bại và ngã xuống

Vừa đẩy lùi cuộc tấn công của Đặng Thảo, Ngọc Thiên Hành ra lệnh lui quân về thành thành để dựa thành mà thủ.

Khi đang bay trở về, Ngọc Thiên Hành quay hỏi hai vị tướng quân: "Hai vị tướng quân, quân đội Vương Bài Tinh anh của các vị khi nào mới đến? Chúng ta sắp xếp không nổi nữa rồi."

Hai vị tướng quân đồng thanh đáp: "Tại hạ là Trần Vương Bài, đây là Lý Tinh Anh, tham kiến Ngọc gia chủ."

Ngọc Thiên Hành như bị đánh gục, rơi từ trên không xuống đất, hôn mê bất tỉnh. Ngọc Thiên Sơn vội bay đến, ôm lấy.

Giữa trưa, Ngọc Thiên Hành tỉnh dậy, hắn điên rồi, hắn chửi mười tám đời tổ tông Hoàng Thiên, lừa hắn đến hai lần.

Hắn ta lầm bẩm: "Chả lẽ ta phải đổi họ thành Hoàng, Hoàng Thiên Hành? Không, không thể. Nếu ai hỏi, ta chỉ nói ta bị mất trí nhớ, cứ như vậy đi.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.