+020 [Chủ thớt có thể nào làm việc trong giờ hành chính không, đã là một giờ sáng rồi?]
+122 [Ở đâu xảy ra chuyện vậy, ai có thể cho tôi biết với không?]
+123 [Tôi là người chứng kiến, có ai muốn nghe không?]
+124 [Muốn chết đi được!]
+125 [Nói mau!]
+126 [Đa tạ!]
+127 [Chuyện xảy ra ở Bar Trình Hưởng, ai cũng thấy người đi ra phía sau cô gái váy tím kia là Mạc Hàn Lâm, tôi nghe nói cô ta đi vào trong phòng vip của Mạc Hàn Lâm, giở trò với người ta nên bị đuổi ra ngoài.]
+135[Có ai nói với tôi tiếng hét kia là gì không?]
+165[Anh ta lại giết người rồi?]
+200[Lầu trên nói chuyện cẩn thận.]
+220[Không có chết người, chỉ nghe nói là không sinh nở được nữa.]
+230[Lầu trên ý của bạn là do anh ta làm?]
+231[Là thủ hạ của anh ta làm.]
Đọc đến đây thì cả Hạ Nhạc Nghi và Lâm tuyến Tú xem như cũng đã hiểu ra mọi chuyện rồi. Cô nhìn thấy Lâm Tuyến Tú phấn khích đi xem từng bình luận sau đó còn like cho người khác.
Cô không thể hiểu được, mấy loại video này quay thì cũng đã quay rồi, phát tán đi không ít nơi rồi, cũng không có ai mang chuyện này đi nói với cảnh sát hay sao. Cái này không được xem như một bằng chứng sao, mấy chuyện này rõ ràng là do một tay Mạc Hàn Lâm làm ra, anh ta cũng không sợ bị trả thù hay sao.
Điện thoại của cô lúc này rung lên, Hạ Nhạc Nghi mở lên thì mới phát hiện trên nhóm lớp đã đăng tải không ít hình ảnh của bài kiểm tra trước đó của cả lớp. Giáo viên còn không nể nang gì mà đăng cả bài kiểm tra của một bạn trong lớp của cô lên.
Tin nhắn đầy rẫy ra, một chút cũng là không liên quan gì đến cô nên đành tắt màn hình chat.
Sau đó cô nhìn thấy giờ hiển thị trên màn hinh điện thoại, nghĩ ra được là lúc này có thể là Mạc Hàn Lâm đã về nhà rồi, cô liền muốn gọi điện thoại cho anh ta, nhưng nội dung cuộc điện thoại này là gì thì nhất thời cô chưa nghĩ ra được, chỉ gọi cho anh ta thôi.
Chuông điện thoại reo lên rất lâu nhưng không có ai nhất máy. Cô cũng không biết là Mạc Hàn lâm đang làm gì, sau mấy lần đổ chuông thì Hạ Nhạc Nghi cũng không còn kiên nhẫn nữa, cô tắt máy điện thoại không đợi anh ta nữa.
Điện thoại trong tay cô vừa được tắt chưa lâu thì chuông tin nhắn reo lên, cô mở màn hình điện thoại lên, trên màn hình đang hiển thị tin nhắn của Mạc Hàn Lâm.
Mạc Hàn Lâm: [Có chuyện gì sao?]
Hạ Nhạc Nghi: [Cũng không có gì chỉ có chuyện muốn hỏi anh.]
Mạc Hàn Lâm: [Tôi vẫn còn đang họp, về nhà sẽ nói chuyện với em.]
Hạ Nhạc Nghi: [Được!]
Cô sau khi trả lời tin nhắn kia của Mạc Hàn Lâm xong xuôi thì thời gian cô ra ngoài cũng là có chút trễ, liền nghĩ đến việc buổi trưa còn hứa với mẹ Mạc là đi sớm về sớm, vậy mà hiện tại đã là đầu giờ chiều rồi cô vẫn còn chưa về nhà.
Nghĩ đến đây Hạ Nhạc Nghi mới cảm thấy có chút chột dạ, Lâm Tuyến Tú vừa khéo cũng có việc ở câu lạc bộ ngoại khóa ở trường nên Lâm Tuyến Tú cũng đi về trường ngay. Hạ Nhạc Nghi tiễn Lâm Tuyến Tú đi một đoạn, sau đó bản thân tự mình đứng ở ven đường cạnh quán cafe, cô lấy điện thoại gọi cho tài xế của Mạc Gia.
"Chú, cháu xong việc rồi, có thể về nhà rồi."
"Tiểu thư lúc nảy là tôi sơ suất làm hỏng bánh xe rồi, tôi vẫn còn đang đợi thay ở ga, hay tôi gọi phu nhân mang xe khác tới giúp cô."
"Thôi, không cần đâu, cháu đợi được."
"Để cô một mình ở đó quá nguy hiểm rồi."
"Không sao, ở đây là trường học của cháu. Nơi này cũng rất an toàn, chú cứ từ từ, cháu đợi chú."
"Được vậy cô đợi tôi một chút."
Hạ Nhạc Nghi sau khi nói chuyện với tài xế của Mạc Gia xong thì trời cũng đã bắt đầu chuyển màu từ xám sang tối rồi. Một mình cô đứng ven đường. Sinh viên ở nơi này vốn dĩ qua giờ cơm chiều thì người nào về nhà nấy, người ở trường thì về ký túc xá, đoạn đường nơi này chỉ có trường học, nên ngoài xe cộ chạy tới chạy lui thì trên đường cũng không có người đi bộ khác.
Cô đứng thêm một lúc thì liền nhìn thấy một chiếc xe hơi có chút cũ kỹ dừng lại ở trước mặt cô, cửa sau bật mở. Hạ Nhạc Nghi lúc đầu còn chưa nhìn ra được là chiếc xe này là đang có ý gì, sau khi cửa xe mở ra thì cô mới hoảng hốt muốn lùi lại phía sau vài bước.
Nhưng làm sau phản ứng của một người như cô có thể nhanh hơn bọn chúng được, tay của cô rất nhanh đã bị một tên đàn ông trong số đó giữ lại miệng còn chưa mở ra thì lại bị bịt bởi một chiếc khăn màu trắng.
Cô học luật chưa bao lâu nhưng kiến thức về mấy việc này không phải là chưa nghe qua, nhất định chiếc khăn tay này có độc dược, nghĩ là như vậy, nhưng lý thuyết thì cũng chỉ mãi là lý thuyết. Lúc cô phản ứng được thì thuốc đã ngấm vào người, cả cơ thể của cô như mềm nhũn ra.
Hiện tại Hạ Nhạc Nghi đã mất đi ý thức, trên đường cũng không có một bóng dáng người nào qua lại. Hạ Nhạc Nghi bị một gã đàn ông bế lên vứt vào phép sau của cốp xe hơi, chiếc xe rất nhanh chóng chạy thoát khỏi chỗ này.
Không biết đã qua bao lâu, cô bắt đầu tỉnh lại, nhưng lúc này cả tay chân đều bị trói chặt, miệng cũng bị dán lại. Hạ Nhạc Nghi cố động đậy, nhưng cô không thể nhúc nhích gì được.
Trước mắt cô lúc này là cả một không gian tối đến không thể nhìn rõ được gì, nhưng dựa theo tình trạng hiện tại thì cô đoán chừng bản thân là đang ở trên xe. Chiếc xe chạy đi một đoạn lại xốc thẳng người cô lên, cả người bị xốc đến mơ mơ hồ hồ.
Cô không biết là bọn họ đang mang cô đi đâu, con đường này xốc đến như vậy, không phải là đi vào rừng đó chứ.
Đường đi càng lúc càng gập ghềnh, đến một đoạn nhỏ bằng phẳng cũng chẳng còn nữa, nếu hiện tại miệng của cô không có bị niêm phong thì khẳng định cô sẽ nôn đến chết.
Không biết là qua bao lâu, chiếc xe rốt cuộc cũng đã thắng gắp lại. Hạ Nhạc Nghi trong cốp xe ho khan trong cổ họng, cơ hồ như là chỉ cần bọn họ mở băng dán ở miệng của cô ra, cô sẽ nôn hết vào người của bọn họ.
Một người đàn ông cao to, đi đến bên cốp xe mở ra, lúc này Hạ Nhạc Nghi mở mắt trừng trừng nhìn thấy ông ta. Người đàn ông với thân hình to lớn, chẳng khác gì mấy tên lúc chiều cô cùng xem video với Lâm Tuyến Tú, Hạ Nhạc Nghi thoát chút rùng mình.
Người đàn ông đó thấy cô không chút động đậy liền bế cô để lên trên vai. Hạ Nhạc Nghi cô hiện tại mới biết cái gì là khó chịu khi bị xóc ngược, bọn họ vừa mới trên xe chạy đến làm cô muốn nôn mửa, vậy mà hiện tại còn xóc ngược cô thế này.
Hạ Nhạc Nghi nhanh chóng bị đưa đến một nhà máy bỏ hoang, cô nhìn thể nào cũng chẳng nhìn ra nơi này chổ nào có thể trốn được, kỳ thực mà nói nếu bọn họ muốn giết người ở nơi này thì cho dù có điều động cả chính phủ cũng không có cách nào tìm ra được cô.
Nhưng Hạ Nhạc Nghi cô không cam tâm chết ở nơi quỷ quái này, cô còn chưa đợi được Hạ Nhạc Nhu trở về, còn chưa đợi được Mạc Hàn Lâm nhìn nhận chị ấy, cô không chết thế này được.
Bọn họ vứt cô xuống một nền đất trống, trong một cái xưởng nhỏ, cô cắn răng chịu đau đớn nhìn xung quanh. Nơi này rất sạch sẽ, cơ hồ không nhìn ra được nơi này từng bị bỏ hoang, nhất định là bọn họ đã phải dày công tìm cách mà âm mưu bắt cô đến đây.
Nhưng cô cũng chẳng quen biết bọn họ, thật vô lý nếu giết một người không hề có một chút liên quan đến mình không đúng sao?
Người đàn ông đứng xa xa kia, nhìn chầm chầm vào cô hồi lâu, sau đó lại đi đến bên cạnh của cô. Anh ta đỡ cô ngồi dậy tựa lưng vào một bên của vách tường lạnh trong xưởng, vách tường lạnh ngắt, sàn nhà cũng vì mùa đông năm nay đến sớm nên cũng có chút lạnh, tay chân của Hạ Nhạc Nghi lại toát mồ hôi.
Chiếc váy ngắn trên người cô chính bởi vì vừa bị bọn họ vừa bế vừa vứt xuống sàn nhà thô bạo mà trở nên lộn xộn. Bộ váy trước đó đã ngắn hiện tại lại bị hất lên một chút làm cho chiếc váy ngắn hơn, váy bị kéo cao đến nửa đùi.
Người đàn ông kia nhìn cô với anh mắt khó hiểu, anh ta lấy tay sờ lên chiếc đùi trắng nõn của cô, đôi tay lạnh ngắt đến đáng sợ của anh ta làm cho Hạ Nhạc Nghi hoảng sợ liền rút chân lại.
Có thể bởi vì cảm thấy không hài lòng với biểu hiện này của cô mà anh ta lại tát cho cô một bạt tay. Đến khi bị tát đến choáng váng cô mới bắt đầu nhìn thẳng vào mặt của anh ta. Con người này rõ ràng là cô không quen không biết, nhưng lại ra tay với cô như vậy, không phải rất vô lý sao?
Đôi bàn tay lạnh toát ấy lại sờ vào gương mặt của cô, nơi bị hắn đánh qua vẫn còn lưu lại chút vệt đỏ, Hạ Nhạc Nghi giật thót tim liền co rúm người lại, hắn ta lại muốn giơ tay tát cô thêm một cái nhưng lại nghĩ ra cái gì đó liền buông tay.
"Nó có mang theo điện thoại không?" Hứa Mặc nhìn một tên trong số mấy tên áo đen đứng bên cạnh của hắn nói.
"Dạ có!"
"Nhắn một tin báo hỉ cho người nhà của nó..." Hứa Mặc Nụ cười gian xảo, nhìn Hạ Nhạc Nghi sợ hãi ngồi co rút lại bên tường.
"Vậy..."
"Mày đừng nói tên tao ra, để đến khi nó có thể tìm ra được cái nơi dơ bẩn này thì người vợ của nó cũng không sống được nữa."
"Dạ!"
Hạ Nhạc Nghi nghe được hắn ta ở trước mặt cô nói ra mấy lời này cô liền ngay lập tức hiểu ra, hóa ra đây là người có thù oán với Mạc Hàn Lâm vậy anh ta làm thế nào lại biết được cô là vợ của Mạc Hàn Lâm, chẳng phải cả cô và Mạc Hàn Lâm đều giấu rất kỹ hay sao.