Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 16: Đến thành phố H



Đúng 8 giờ sáng, tiếng chuông báo thức vang lên.

Diệp Niệm Ninh mơ hồ ngồi dậy dụi mắt, sau đó cầm điện thoại lên gửi tin nhắn WeChat cho Thời Yến An.

(Diệp Niệm Ninh): Anh đã ăn sáng chưa?

Có lẽ Thời Yến An cũng đang rảnh, nên trả lời wechat của Diệp Niệm Ninh rất nhanh.

(Thời Yến An): Đang định đi ăn.

(Diệp Niệm Ninh): Đừng ăn. Tôi sẽ mang bữa sáng đến bệnh viện, anh muốn ăn cái gì?

(Thời Yến An): [Chống cằm.ipg] Tùy tiện đi, chỉ cần không phải những món có mùi quá nồng thì đều được.

(Diệp Niệm Ninh): OK, tôi lập tức đến ngay.

Gửi WeChat cho Thời Yến An xong, Diệp Niệm Ninh cấp tốc đi ra ngoài, mới sáng sớm đã bắt người khác chịu bụng đói để chờ mình ăn chung thật sự quá... quá xấu hổ mà.

Văn phòng bác sĩ khoa ngoại.

Diệp Niệm Ninh lần này đã rút kinh nghiệm, gõ cửa hai cái mà không nghe thấy âm thanh của Thời Yến An, cậu trực tiếp đẩy cửa đi vào luôn. Quả nhiên, cửa vừa mở ra đã nghe thấy tiếng nói của Thời Yến An ở bên trong, cậu đoán có lẽ anh ta đang kiểm tra cho bệnh nhân.

Nhưng cậu cũng không muốn quấy rầy Thời Yến An làm việc, vì vậy đặt bữa sáng trên bàn làm việc, rồi ngồi bên cạnh vừa chơi điện thoại vừa ăn bánh quẩy, tiện thể đợi Thời Yến An đi ra.

Ánh mặt trời xuyên qua lớp cửa thủy tinh, chiếu vào người thanh niên đang ngồi trên ghế làm việc nghịch điện thoại. Thời Yến An gọi một tiếng, người thanh niên quay đầu lại sửng sốt một chút, rồi nở một nụ cười với anh.

Trong giây phút đó, anh cảm nhận được tim mình thoáng chốc đập dữ dội. Ngay lập tức, trong đầu chỉ còn lại sáu chữ, xong rồi xong rồi xong rồi.

"Anh làm việc xong chưa? Mau tới đây ăn sáng đi!" Diệp Niệm Ninh nói với Thời Yến An.

Thời Yến An gật đầu kéo ghế ra ngồi bên cạnh, "Cậu đến lúc nào vậy?"

"Mới đến không lâu lắm, khoảng tầm mười phút trước thôi. Anh ăn nhanh lên, tranh thủ bây giờ đồ ăn vẫn chưa nguội hết. "

Nói xong, Diệp Niệm Ninh nhét vào tay Thời Yến An một ly sữa đậu nành, da thịt chạm nhau, Thời Yến An giống như bị điện giật vội vàng thu tay về.

Diệp Niệm Ninh cũng không để ý tới điểm này. Đương nhiên, cho dù cậu có để ý cũng sẽ chỉ cảm thấy Thời Yến An không thích tiếp xúc thân mật như vậy với cậu mà thôi.

"Lát nữa cậu tính đi đâu?" Thời Yến An không được tự nhiên cúi đầu xuống, tùy tiện hỏi một câu.

"Về nhà thu xếp hành lý, đợi đến giờ tìm anh ăn cơm trưa."

"Thu xếp hành lý?"

"Đúng vậy, tối nay tôi phải lên máy bay đến thành phố H, phải hơn 3 ngày nữa mới về được."

Thời Yến An nghe thấy ba ngày tới sẽ không được gặp Diệp Niệm Ninh, trong lòng nhất thời xuất hiện một tư vị không rõ. Giây phút vừa rồi anh quả thật đã động tâm. Đến tận bây giờ, khi nói chuyện với Diệp Niệm Ninh anh cũng cảm giác được nai con trong lòng mình đang náo loạn.

"Vậy còn cún con nhà cậu thì sao? Hôm qua tôi thấy cậu có nuôi một con cún."

Diệp Niệm Ninh cau mày suy nghĩ một lát, "Có lẽ sẽ đưa đến nhà của chú Hai tôi."

"Không thì để tôi giúp cậu nuôi vài ngày, cho dù nhà của chú Hai cậu có gần cũng không thể gần hơn nhà tôi nhỉ?"

"Hả?" Diệp Niệm Ninh do dự: "Không ổn lắm, làm phiền anh quá."

"Không sao đâu. Dù sao tôi cũng muốn dắt mèo nhà tôi đi dạo, vừa hay có thể dắt nó đi cùng."

Nếu Thời Yến An đã nói không sao, tiếp tục từ chối cũng không có ý nghĩa gì, vì vậy Diệp Niệm Ninh dứt khoát đồng ý, "Vậy thì oke."

Ăn sáng xong, Thời Yến An tiếp tục làm việc, Diệp Niệm Ninh về nhà thu dọn hành lý.

Sau khi ăn trưa, Thời Yến An lại tiếp tục làm việc, còn Diệp Niệm Ninh đi chuẩn bị đồ đạc cho Kẹo Sữa.

Nháy mắt cái đã đến giờ ăn tối, bởi vì Thời Yến An đã tan làm, mà Diệp Niệm Ninh phải lên máy bay gấp, vậy nên hai người dứt khoát ăn cơm tại một nhà hàng nhỏ gần bệnh viện thủ đô.

"Mật khẩu nhà tôi là 210521, nhớ kỹ nha. Đồ của Kẹo Sữa đều để ở trong căn phòng nằm chính giữa kia, anh xem rồi lấy là được." Diệp Niệm Ninh lấy chìa khóa từ trong túi quần đưa cho Thời Yến An, nói tiếp: "Còn có kẹo sữa mà nó vô cùng thích ăn, vậy nên anh tuyệt đối đừng lấy ra trước mặt nó, tôi sợ nó sẽ cắn anh đó. "

Thời Yến An gật đầu, "Ừ được. Aizz, cún con nhà cậu tên là Kẹo Sữa à?"

Diệp Niệm Ninh đang ăn cơm bên cạnh thản nhiên gật đầu.

"Thật trùng hợp, con mèo nhà tôi tên là Bơ."

"Vậy sao? Đúng là rất trùng hợp, mèo nhà anh là giống đực hay cái?"

"Giống cái. Còn của cậu?"

"Giống đực, nhà anh bao nhiêu tuổi rồi? Đã triệt sản chưa?"

"Một tuổi, vẫn chưa cho đi triệt sản, không nhẫn tâm."

"À, nhà tôi hai tuổi, đã triệt sản được nửa năm rồi."

Diệp Niệm Ninh vừa dứt lời, có tiếng chuông điện thoại vang lên. Cậu nhìn Thời Yến An cười áy náy, nhận điện thoại, "Alo, có chuyện gì vậy?"

Đầu bên kia điện thoại chính là Tống Tử Khiêm, "Tôi với Ngư Nhi mua xong vé máy bay rồi, còn nửa tiếng nữa là cất cánh, cậu mau đến đây. "

"OK, tôi biết rồi."

Cúp điện thoại, Diệp Niệm Ninh nhìn Thời Yến An nói: "Người đại diện giục tôi đến, tôi đi trước đây. Kẹo Sữa nhờ anh chăm sóc nhé, bye bye."

Thời Yến An nhìn bóng lưng Diệp Niệm Ninh vội vàng rời đi, thở dài, mấy ngày trước không phải còn nói muốn ôm một cái à, sao bây giờ không nói nữa rồi?

Gió đêm mang theo ánh đèn đô thị men theo khe cửa sổ chui vào trong xe, mềm mại và ôn hòa. Diệp Niệm Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ giống như đang ngẩn người, mà thực tế là đang nghe 88 nói chuyện.

"Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, nhận được mức năng lượng là 20. Ký chủ, hiệu suất hoàn thành nhiệm vụ của cậu cao thật!" 88 tán thưởng.

"E hèm, tất nhiên rồi, anh chính là bố Ninh mà!"

"Vì cân nhắc đến việc ký chủ đi công tác, cho nên nhiệm vụ tiếp theo có thể chờ đến lúc ký chủ trở về thủ đô rồi rút sau."

"Thật sao?" Diệp Niệm Ninh kinh hỉ hỏi.

"Ừm."

"Bát Giới cậu thật tuyệt vời! Không hổ là đồng đội tốt mà!"

"Ký chủ, xin đừng gọi tôi là Bát Giới."

"Âu kê, Bát Giới."

Lúc đến được thành phố H đã là 10 giờ tối rồi, Diệp Niệm Ninh gặp mặt người phụ trách Đại hội âm nhạc xong thì về phòng trước, chuyện còn lại đều giao cho Tống Tử Khiêm, dù sao thì cậu cũng rất tin tưởng vào năng lực nghiệp vụ của anh.

Bố Ninh Online dỗi V: Đã tới thành phố H, ngày mai tôi đến lễ khai mạc, ngày mốt là chung kết, 500 anh em đã chuẩn bị vé cho hai ngày chưa? [Vui vẻ.jpg]

"Chuẩn bị sẵn sàng rồi! Tuy tôi đang rất kích động, nhưng mà có sao nói vậy, vé thật sự rất khó giành."

"Thật hâm mộ chị em nào cướp được vé."

"Không giành được vé cũng không sao hết, tới lúc đó vẫn có thể xem livestream được mà."

"Suốt Đời Mộng Tưởng: Thật muốn được một lần đến tận nơi ngắm Niệm Niệm."

"Lầu trên +1."

"Lầu trên +2."

"Lầu trên +10086."

"......"

Tinh tinh.

Âm thanh nhắc nhở của WeChat vang lên, Diệp Niệm Ninh vốn tưởng rằng là Thời Yến An hỏi cậu về Kẹo Sữa, không ngờ lại là tin nhắn của Cố Tầm Hạc.

(Cố Tầm Hạc): Diệp Niệm Ninh, con mẹ nó mày có ý gì?

(Diệp Niệm Ninh): ??? Có ý gì là sao?

(Cố Tầm Hạc): Mày giả bộ cái gì chứ? Quảng cáo bị mày cướp đi còn giả bộ làm gì!

Nhìn tin nhắn này, Diệp Niệm Ninh cau mày, quảng cáo? Sắp tới cậu không nhận quảng cáo nào hết mà! Chẳng lẽ là... đại ngôn Rừng Sương Mù?

(Diệp Niệm Ninh): Mày nói đại ngôn Rừng Sương Mù?

(Cố Tầm Hạc): Làm sao? Không giả bộ nữa à? Ông đây nói cho mày biết chuyện này ông không để yên đâu!

Diệp Niệm Ninh trợn tròn mắt, cái gì mà đoạt với chả không đoạt, chính cậu cũng còn buồn bực không biết tại sao Rừng Sương Mù lại mời cậu làm người phát ngôn của nước Z?

Tuy nhiên, quả thật kiếp trước người được Rừng Sương Mù tuyển làm người phát ngôn là Cố Tầm Hạc, rốt cuộc là vì sao lại bị thay đổi? Không lẽ...

Linh quang lóe lên, Diệp Niệm Ninh mở trình duyệt tra thử "Tổng Giám Đốc của Rừng Sương Mù là ai?", không đến hai giây đã có đáp án, chỉ thấy trên trang web viết: Kiều Dư Phồn.

------

Hàn: Hello mọi người, vì lý do mình cop lại từ bên wordpress của team, nên đôi lúc có mấy cái chữ "Chú thích" mà hog thấy chú thích đâu á. Mọi người comment giúp mình để mình bổ sung lại nha.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.