Tiếng Chuông Ngày Đông

Chương 92: Mẹ của Ngọc Á Hiên





"Mẹ...

Đó là mẹ của Ngọc Á Hiên, Ngọc Thu Hà

"Con đi đâu, sao người lại trầy xước thế kia?"

/Mình phải giấu chuyện hồi sáng, nếu mẹ biết sẽ có chuyện nguy mất/

"Dạ...không"

"Không sao đâu ạ, sáng con chạy thể dục không may bị vấp té"

"Vậy sao?"

Bà nhìn vào đứa con gái thật kỹ, đôi mắt sắc bén

"Ừm...con không sao là tốt"

Bà Ngọc nói xong liền quay lại về hướng cửa ra

"Còn nữa, ra ngoài đường chú ý an toàn"

"Mẹ mới nghe sáng nay mới xảy ra tai nạn ngoài công viên đó"

Như sét đánh ngang tai, Ngọc Á Hiên đứng sững người

"Vâng...con biết rồi"

"Còn một chuyện nữa"

"Con trai cả của gia tộc họ Long lát sẽ tới kiếm con đó"

Lúc này Ngọc Á Hiền khuôn mặt xị lại, cô có vẻ không vui khi nghe đến cái tên này

"Vâng...con biết rồi"

"Tốt..."

Sau một chữ "Tốt" đó bà Ngọc vẻ mặt lạnh lùng bước ra ngoài, con Ngọc Á Hiên cô cứ ngồi trầm trên chiếc giường đó, vẻ mặt như không cam chịu

Cô và mẹ trước giờ đều vậy, không cảm xúc

/Đứng dậy/

Ngọc Á Hiên đi vào nhà vệ sinh

/Cởi đồ/

Cô bật vòi sen để tắm, cô đứng dưới vòi sen nước đang chảy, bản thân thì nhìn vào bản thân mình trước gương



/Nhớ lại câu nói của ba/

"Hiên Hiên ngoan"

"Con trai cả của nhà họ Long rất thích con"

"Cha và Mẹ của cậu nhóc đó cũng rất ưng con"

"Bên đó đã hứa nếu như cả 2 sau này thành đôi thì sẽ giúp gia đình chúng ta rất nhiều"

Ngọc Á Hiên nhìn vào bản thân qua gương

"Cha và Mẹ...thực sự có yêu thương mình không nhỉ"

"Trước giờ, cha thì luôn bận với công việc"

"Mẹ và mình thì luôn xa lánh nhau kể từ khi chuyện đó xảy ra"

Cô rờ vào bên vai mình, nơi mà Kiệt Anh Tuấn đã bất chấp lao ôm lấy để cứu cô khỏi chiếc xe

"Cảm giác lúc đó"

/Ở thành phố B/

"Mẹ...chúng ta mua nhiều đồ như vậy, bà sẽ không mắng đó chứ"

"Không sao đâu, đây đều là những đồ cho Phương Phương của mẹ sài không mà"

Sau đó cả 2 mẹ con Nhâm Liễu Phương cùng nhau đi về nhà

"Phù cuối cùng cũng về tới nhà rồi"

"Lâu lắm rồi mới được đi mua sắm với con gái"

"Đúng là hạnh phúc mà"

"Me"

"Con dự định mai sẽ về ạ"

"Sao cơ...con về sớm vậy ư?"

"Vâng...Con không thể bỏ bê học tập được ạ"

Nhâm Ánh Tuyết lúc này tỏ ra vẻ buồn

"Vậy sao...

"Mẹ...đừng buồn"

"Khi được nghỉ con sẽ về thăm mẹ và bà thường xuyên hơn"



"Được... được"

"Đợi mẹ xong việc, mẹ sẽ qua thành phố A để thăm con"

Lúc này Nhâm Ánh Tuyết đi tới ôm lấy Nhâm Liễu Phương

"Ôi con gái dễ thương của tôi..sắp phải xa cách nữa rồi sao"

"Mẹ..."

"Hô..hô"

"Ánh Tuyết, xem con kìa, đã nhiêu tuổi đầu rồi mà vẫn như trẻ con thế"

"Mẹ/Bà"

"Mẹ... Phương Phương ngày mai là phải về rồi, người làm mẹ như con"

"Cũng buồn khi phải xa con gái chứ"

"Ánh Tuyết, ta hiểu cảm giác của con, nhưng Phương Phương cũng phải về học tập"

"Và còn bạn bè của con bé ở bên đó nữa"

"Bà..."

Bà Nhâm lúc này đi tới nâm lấy tay của Nhâm Liễu Phương và Nhâm Ảnh Tuyết

"Được rồi...sao chúng ta không cùng nhau vào phòng ôn lại những kỷ niệm nhi"

"Bà/Mẹ.."

/ôm lấy/

"Bà...bà đúng là người bà mà con luôn yêu quý nhất"

"A...đúng rồi"

"Mẹ...Bà....vào 3 tháng nữa"

"Trường con sẽ tổ chức đại hội"

"Mẹ và Bà hôm đó đi được chứ ạ?"

"Đại Hội sao?"

Lúc này Nhâm Liễu Phương cười nhìn bà Nhâm và mẹ của mình, sau đó cô kể lại về việc bản thân sẽ tham gia đại hội của trường và là người tham gia trong cuộc thi lớn nhất ở ngôi trường đó

"Thật...thật vậy sao?"

"Con sẽ đại diện cho lớp sao?"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.