Tiếng Chuông Ngày Đông

Chương 90: Gặp Gỡ (2)



"Khôi..Khôi Nguyên?"

"Là cậu sao?"

"Ừm...là tớ đây"

"Anh Tuấn...cậu thấy trong người thế nào"

"Không sao chứ?"

"Ừm...tớ chỉ thấy hơi không có chút cảm giác xíu thôi"

Lúc này Kiệt Anh Tuấn nhìn xuống dưới đôi chân của mình

"Chân...chân tớ

Thái Khôi Nguyên buồn bã nói với Kiệt Anh Tuấn

"Chân cậu...không giữ được"

"Bị cắt bỏ rồi"

Kiệt Anh Tuấn lúc này không quá ngạc nhiên cậu bình thản nói

"Vậy..sao"

"Còn Á Hiên...cậu ấy không sao chứ?"

"Cô ấy không sao, chỉ bị trầy da một chút thôi"

"A...ra là vậy, thật tốt quá"

Lúc này Kiệt Anh Tuấn nhìn xung quanh căn phòng

"Khôi Nguyên, Vỹ Tĩnh cậu ấy đâu?"

"Còn Á Hiên nữa"

Lúc này vẻ mặt của Thái Khôi Nguyên có chút căng thẳng, cậu nhìn Kiệt Anh Tuấn

"Thật ra...2 người họ tới nhà cậu rồi"

"Nhà tớ...nhà tớ sao?"

"Ừm...họ định thông báo chuyện này cho mẹ cậu biết"

"Vậy..vậy sao"

Kiệt Anh Tuấn thở dài nằm xuống giường

"Anh Tuấn...cậu không thấy sợ sao"

Nghe được câu này, Kiệt Anh Tuấn mỉm cười

"Sợ sao...không mình không sợ gì cả"

"Thứ mình duy nhất sợ là nhìn thấy sự buồn bã của mẹ mình thôi"



"Mình với mẹ từ lúc mình nhỏ đến bây giờ"

"Luôn dựa vào nhau để sống, mẹ mình luôn vất vả kiếm từng đồng để nuôi mình"

Lúc này cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, với bóng dáng một người phụ nữ vội vàng

"Anh Tuấn...Anh Tuấn, con tôi"

"Mẹ?"

Mẹ của Kiệt Anh Tuấn vội vàng chạy tới cạnh giường bệnh

"Anh Tuấn...con không sao chứ"

/Lắc đầu/

"Con không sao mẹ"

"Mẹ...con xin lỗi"

"Haizz... thằng bé ngốc này"

"Con không sao là tốt rồi"

Lúc này Mẹ Kiệt Anh Tuấn nhìn thấy lớp chăn phủ lên chân cậu liền mở ra xem, khi nhìn thấy

"Anh Tuấn...chân con"

Có lẽ khi nhìn thấy con trai mình đã bị cắt bỏ một chân, khiến cho cảm xúc của bà không thể nào kìm nén được mà khóc

"Con tôi...con trai đáng thương của tôi"

"Mẹ..."

Lúc này Ngọc Á Hiên bước vào, cô cúi đầu

"Dì...con xin lỗi, tất cả là do con"

Ngọc Á Hiên rơi những giọt nước mắt, cô vừa kìm nén vừa lấy tay lau đi

"Nếu...nếu không có cậu ấy"

"Có lẽ con đã..."

"Con thật sự xin lỗi, Anh Tuấn...tớ thật sự cảm ơn cậu"

Mẹ của Kiệt Anh Tuấn lúc này thấy vậy liền ôm lấy Ngọc Á Hiên

"Không...không sao cả, con không sao là tốt rồi"

Khi được ôm, Ngọc Á Hiên có cảm giác rất ấm áp

"Dì...con sẽ lo tiền viện phí cho Anh Tuấn"

"Cũng như con sẽ cùng cậu ấy tới trường"

"Con sẽ giúp cậu ấy"

"Á Hiền."



"Cậu không được từ chối đâu"

"Cậu là ân nhân cứu mạng tớ, làm sao tớ có thể không giúp cậu được chứ"

Ngọc Á Hiên nở nụ cười, đây là lần đầu cậu thấy Á Hiên cười tươi như vậy

"Cậu như bị hút hồn bởi nụ cười ấy, còn trái thì tim đập nhanh"

/Cảm...giác này là sao?/

Thái Khôi Nguyên và Khánh Vỹ Tĩnh ở một góc cũng cười thầm

/Tốt quá rồi/

Lúc này bỗng Khánh Vỹ Tĩnh mới nhớ ra

"Chết...hình như mình chưa trả lời tin nhắn của Phương Nhu"

/Ở thành phố B/

/Tâm trạng không tốt/

"Phương Phương, con sao thế, con không thích đi mua sắm với mẹ sao?"

"Không ạ...con rất thích"

"Trời ạ...nhìn con kìa, người không có sức sống gì"

"Hay là.."

"Con bị Tĩnh Tĩnh bơ rồi sao..

"A....mẹ, mẹ nói gì vậy"

/Đỏ mặt/

"Không có...không có chuyện đó"

"Haha... Phương Phương con biết con nói dối rất tệ không"

"Tất cả đều hiện rõ trên mặt con rồi kìa"

"Me..."

/Ting...ting...ting/

"Hở...a là Tĩnh Tĩnh nhắn"

"Không...sao mình lại vui khi thấy cậu ấy nhắn chứ"

/Xin lỗi cậu Phương Nhu/

/Đã xảy ra chút chuyện nên mình không trả lời tin nhắn cậu được/

/Mình xin lỗi/

"Gì cơ...có chuyện nên không thể nhắn tin sao?"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.