Tiên Y

Chương 634: Theo Chúng Ta Đi Một Chuyến





Hai ngày kế tiếp, trở lại bình thản như trước, bốn người béo hòa thượng tuy rằng dẫn thành viên Đặc Cần tổ sưu tầm chung quanh Ung Thành, thế nhưng cũng không tìm được tung tích khe hở không gian.

Trong khoảng thời gian ngắn, Trương Văn Trọng và bốn người béo hòa thượng đều có điểm hoài nghi, có phải suy đoán trước đó của mình chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió hay không?
Buổi trưa hôm nay, hắn dùng cơm trưa với gia đình xong, lại chạy tới phòng y tế.

Bởi vì ở buổi trưa hắn còn một đường khóa, cho nên phải đến sớm chuẩn bị công tác.
Khi hắn đi vào phòng y tế, còn khoảng hơn nửa giờ mới đến giờ làm việc, ngoại trừ mấy bác sĩ và hộ sĩ trực ban, bên trong không còn ai, có chút thanh tĩnh.
Hắn pha một chén trà, ngồi cạnh bàn làm việc suy nghĩ nên giảng nội dung gì với đường khóa sắp tới.
Thời gian cứ trôi qua từng giây.
Cũng không biết qua bao nhiêu lâu, một trận tiếng bước chân trầm ổn hữu lực từ ngoài hành lang truyền vào.

Ngay sau đó có hai nam tử mặc tây trang mang kính râm đi vào phòng của hắn.
“Ngươi chính là Trương Văn Trọng?” Nam tử bên trái lấy kính râm xuống, dùng ánh mắt quan sát hắn từ trên xuống dưới, giọng nói bất thiện chất vấn.
“Không sai, ta là Trương Văn Trọng, các ngươi là ai?” Hắn gật đầu đáp, liếc mắt liền nhìn ra hai người mặc quần áo giống như “hắc y nhân” đều có tu vi Kim Đan kỳ.


Càng nhìn ra được ngoại trừ hai người này, ngoài hành lang còn có bốn người mặc trang phục giống như vậy.

Chỉ là hắn không biết bọn người này đến tột cùng là đệ tử của tông phái nào, vì sao lại có vẻ địch ý với mình như vậy.
“Chúng ta là người của Đặc Cần tổ.” Tên nam tử nói, lại lấy ra giấy chứng nhận công tác, lại phe phẩy trước mặt hắn.

Tuy rằng động tác hắn rất nhanh, nhưng Trương Văn Trọng vẫn đọc được bên trên viết: Ngũ Kiền.
Thu hồi giấy chứng nhận, Ngũ Kiền tiếp tục sầm mặt nói: “Chúng ta muốn đi gặp ngươi lý giải tình huống tại Vân Thai thị, nhanh theo chúng ta đi một chuyến.”
Tuy nói trước đó, Trương Văn Trọng từ miệng Lâm Phong biết được Đặc Cần tổ sẽ phái người đến hỏi thăm một ít vấn đề liên quan tới Vân Thai thị, nhưng hắn không ngờ tới chính là người do Đặc Cần tổ phái tới lại dùng loại thái độ cao ngạo như vậy, đây đâu phải là hỏi thăm gì, rõ ràng đang là thẩm vấn.
Nếu như thái độ của đám người Ngũ Kiền hòa hảo, hắn sẽ tự nhiên phối hợp bọn họ.

Thế nhưng nếu thái độ bọn hắn ác liệt như vậy, Trương Văn Trọng cũng không có nghĩa vụ phối hợp bọn hắn, bèn lãnh đạm trả lời: “Xin lỗi, ngày hôm nay ta không rảnh, cũng không có tâm tình, chờ ngày nào đó ta có tâm tình hay có thời gian rảnh, các ngươi trở lại đi.”
“Ngươi…” Ngũ Kiền nghe vậy không khỏi sửng sốt, trước đây khi bọn hắn tiếp nhận nhiệm vụ, vô luận là người thường hay người tu chân, khi nghe nói tới ba chữ Đặc Cần Tổ, người nào mà không tất cung tất kính, vẻ mặt biểu tình khen ngợi! Làm sao lại chạm qua cây đinh như bây giờ?
Nam tử đứng bên cạnh Ngũ Kiền lúc này cũng cởi kính râm xuống tới, dùng ánh mắt băng lãnh nhìn chăm chú vào Trương Văn Trọng nói: “Nói lời vô ích với hắn làm gì? Trực tiếp bắt hắn đem về, đầu tiên cho nếm mùi một trận rồi chụp ảnh lưu chứng, từ từ chậm rãi thẩm vấn tình huống bên Vân Thai thị.”
Hắn lại lộ ra ánh mắt hèn mọn hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Bên ngoài những kẻ không rõ chân tướng đều tung tin vịt, nói tiểu tử này là đệ tử thân truyền của tiên nhân gì đó.

Theo ta thấy hắn bất quá cũng là như vậy, một thân tu vi của hắn tối đa cũng chỉ ở tiêu chuẩn Kim Đan kỳ mà thôi.


Hừ, xem ra tên tiểu tử chẳng ra gì này, còn có ý tứ mang danh hiệu tổ phó của Đặc Cần tổ chúng ta…”
Ngay khi hắn vừa nói, bốn thành viên Đặc Cần tổ đứng ngoài hành lang cũng đều đi nhanh vào, cùng hai người Ngũ Kiền bố trí ra một Tù Long trận, vây quanh Trương Văn Trọng.
Mỗi một thành viên đều cầm một còng tay sáng loáng, loại còng tay này cũng không phải loại còng bình thường, mà là do một cao nhân trong Đặc Cần tổ chuyên môn luyện chế ra pháp bảo, có công hiệu hạn chế linh lực người tu chân.

Một khi bị còng lại, linh lực của người tu chân Kim Đan kỳ hoàn toàn biến mất, mà linh lực người tu chân trên Kim Đan kỳ sẽ suy giảm lớn.
Thấy sáu thành viên Đặc Cần tổ không chút đạo lý đã muốn áp dụng bạo lực, nhất thời làm hắn tức giận đến phản cười, một nụ cười nhạt hiện lên khóe miệng, hắn quyết định phải cho sáu tên không biết tốt xấu này một chút màu sắc nhìn một chút.
Đối với nguy hiểm gần phủ xuống, đám người Ngũ Kiền vẫn không hề phát hiện, còn đang vênh váo tự đắc lầm bầm: “Trương Văn Trọng, thức thời thì thành thật theo chúng ta đi một chuyến.

Bằng không đừng trách chúng ta không khách khí với ngươi.”
Trương Văn Trọng cười lạnh nói: “Từ khi các ngươi xuất hiện trong phòng của ta, hình như cũng không hề khách khí với ta đúng không? Theo ta được biết, lần này các ngươi tới Ung Thành hẳn là phụng lệnh đến hỏi thăm chuyện liên quan đến Vân Thai thị đúng không? Lẽ nào đây là thái độ hỏi thăm của Đặc Cần tổ? Hay là các ngươi âm thầm nghe lệnh người khác, muốn tới chỉnh ta?”
Sáu người Ngũ Kiền liếc mắt nhìn nhau, hừ lạnh nói: “Chuyện này ngươi không có tư cách biết, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn đi theo chúng ta là được.”
Vùng lông mày Trương Văn Trọng nhướng lên, giọng nói đột nhiên chuyển lãnh, lớn tiếng quát: “Cút.”
Sáu người Ngũ Kiền chẳng những không cút, trái lại vẻ mặt giận dữ, nhe răng cười nói: “Hay thật, dám kiêu ngạo ngay trước mặt chúng ta, rượu mời không uống ngươi chỉ thích uống rượu phạt, chúng ta cũng không cần khách khí với ngươi nữa.” Dứt lời, sáu người làm như muốn đánh về phía hắn, dùng thủ đoạn bạo lực bắt hắn mang đi.
Ngay lúc này, Lâm Tử Mạn cũng vừa đến phòng y tế làm việc.


Ngay khi nàng vừa định mở cửa phòng mình, lại ngoài ý muốn nhìn thấy vẻ giương cung bạt kiếm trong phòng hắn, không khỏi sửng sốt, cau mày chất vấn: “Các ngươi là ai? Ở chỗ này làm gì? Nháo sự sao?”
Nhìn thấy người thường xuất hiện, sáu người Ngũ Kiền chỉ có thể tạm thời dừng tay.
Ngũ Kiền quay đầu lại liếc mắt trừng Lâm Tử Mạn, lớn tiếng nói: “Cảnh sát phá án, người không phận sự mau tránh ra, đừng ở chỗ này gây trở ngại công vụ của chúng ta.”
“Cảnh sát?” Lâm Tử Mạn nhìn sáu người Ngũ Kiền từ trên xuống dưới, càng xem càng nghĩ bọn hắn không hề giống cảnh sát, lại có chút giống phần tử xã hội đen trong phim truyền hình điện ảnh, liền nói: “Giấy chứng nhận cảnh sát sát của các ngươi đâu?”
Sáu người Ngũ Kiền làm gì có giấy chứng nhận cảnh sát? Trong tay bọn hắn có giấy chứng nhận của Đặc Cần tổ.

Nhưng loại giấy chứng nhận này, người thường làm sao nhận ra được?
Ngũ Kiền nhịn không được trừng mắt nhìn Lâm Tử Mạn, dùng giọng nói uy hiếp: “Ngươi có tư cách gì đòi xem giấy chứng nhận cảnh sát của chúng ta? Mau nhanh cút đi, bằng không chúng ta bắt luôn ngươi.”
Câu nói uy hiếp của Ngũ Kiền, không những không hù dọa được Lâm Tử Mạn, trái lại còn làm cho nàng nhận định sáu tên mang kính râm này không phải là người tốt.

Nàng không chút do dự, lập tức lớn tiếng quát lên: “Người a, người mau tới a, có người xấu có ý đồ bất lợi với Trương viện phó, mau nhanh tới hỗ trợ a…”
“Mẹ nó!” Tên nam tử đứng cạnh Ngũ Kiền giận tím mặt, bắn người đánh tới Lâm Tử Mạn.
Một người tu chân Kim Đan kỳ muốn động thủ đối với một người bình thường, sẽ là kết quả thế nào? Không cần nghĩ, Trương Văn Trọng có thể biết được.

Mà hắn tuyệt đối cũng không dễ dàng tha thứ có ai dám động thủ với người nhà và bạn bè của hắn.
Hắn vẫn đang ngồi như vậy, trong lúc này rốt cục động lên.
Hắn bỗng nhiên bắn lên khỏi ghế, thân hình nhanh như quỷ mị nhằm phía nam tử kia.
Đám người Ngũ Kiền không hề ngờ tới hắn lại đột nhiên làm khó dễ ngay lúc này, hơn nữa tốc độ của hắn thật sự là quá nhanh, nhanh tới mức làm bọn hắn theo không kịp.


Chờ khi bọn hắn phục hồi lại tinh thần, Trương Văn Trọng đã sớm lướt qua bên người bọn hắn, xuất hiện ngay trước người Lâm Tử Mạn, dùng tay phải nắm lấy một quyền của tên nam tử kia.
Đám người Ngũ Kiền chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh bừng lên trên lưng, làm cho bọn hắn cảm nhận được cái gì gọi là “mồ hôi đầm đìa”, nhưng ngay lúc này bọn hắn cũng không có tâm tình quan tâm chuyện này.

Bởi vì lúc này còn đang sợ hãi, nếu lúc Trương Văn Trọng bay qua bên người bọn hắn, lại đột nhiên hạ thủ, chỉ sợ mạng nhỏ của mấy người đã không thể bảo trụ…
Trong đầu đám người Ngũ Kiền không tự chủ được hiện lên một ý niệm: “Tốc độ của người này vì sao lại nhanh như vậy? Lẽ nào tu vi của hắn không phải ở Kim Đan kỳ, mà là ở trên?”
Không đợi mấy người nghiên cứu sâu việc này, chợt nghe tiếng “răng rắc” vang lên, ngay sau đó tiếng hô thê lương thảm thiết khiến kẻ khác dựng đứng tóc gáy vang lên.
Mấy người cùng nhìn lại, đã thấy tên nam tử bưng tay phải ngồi xổm trên mặt đất kêu rên.

Nhìn bàn tay hắn liền biết đã bị Trương Văn Trọng bẻ gãy.
“Con mẹ nó, dám đánh thương người, liều mạng với ngươi.” Đám người Ngũ Kiền biến sắc, cùng rít gào một tiếng, đánh về phía Trương Văn Trọng muốn báo thù cho đồng liêu.
Nhưng ngay lúc này, tiếng bước chân ồn ào mất trật tự vang lên.

Ngay sau đó các bác sĩ, hộ sĩ đã xuất hiện ngay trước mặt bọn hắn.

Trong tay họ, người cầm ghế, cầm chổi, cây lau nhà, thậm chí còn cầm cả ống nước, thật có tư thế uy vũ oai hùng của thời kỳ kháng chiến.
Dù là viện trưởng Hồ Cường cũng cầm một cây thước chạy tới, nhìn thấy đám người Ngũ Kiền, hắn ném tới, miệng buông chỉ lệnh: “Là mấy tên này muốn bất lợi với Trương viện phó sao? Hừ, xem bộ dáng liền biết không phải người tốt, đều tiến lên đập bọn hắn một trận xem sau này dám làm khó Trương viện phó nữa hay không.”


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.