Tiên Y

Chương 456: Các Ngươi Muốn Trở Thành Người Tu Chân Không





Những người đi ra đón tiệp Trương Văn Trọng toàn bộ đều là đệ tử Trần gia, Trần Thục Ấn cũng ở trong đó.

Tuy rằng bà ở tại Trần gia thậm chí trong chốn võ lâm đều có uy danh và địa vị hiển hách, nhưng cũng không dám sĩ diện ngay trước mặt Trương Văn Trọng, do Trần Nhàn, Trần Hi nâng đỡ, đi tới trước mặt Trương Văn Trọng cung kính thi lễ!
Mục Mã Trường nằm phía đông huyện Ẩn Ngạc, nhưng bởi vì có Mục Mã Trường và những khách sạn ở gần đó, nên đã làm cho khối khu vực này cũng có nhân khí tương đối thịnh vượng.

Nhất là du khách đến đây du ngoạn, đại khái đều dừng chân gần tại đây.
Bởi vậy, nơi này tuy là vùng ngoại thành, nhưng lại có rất nhiều ánh mắt chú ý, đệ tử Trần gia biết Trương Văn Trọng không muốn cho người khác biết quan hệ giữa bọn họ, cũng không hướng Trương Văn Trọng hành lễ nô bộc, chỉ cung kính xưng hắn là “Trương tiên sinh”, sau đó ân cần đưa hắn đi vào trong Mục Mã Trường mà thôi.
Một màn như vậy, làm Trương Hạo vốn đã ngây ngốc càng trợn tròn mắt kinh ngạc.

Nếu không phải có thiếu nữ nâng đỡ hắn, chỉ sợ hắn đã sớm nhắm mắt té xỉu trên mặt đất rồi.
Ngoại trừ Trương Hạo, thì mấy người ở gần đó cũng có thần tình ngây dại ra như hắn.
Mấy người này, chính là hội viên Mục Mã Trường ngay sáng sớm hôm nay đã bị người của Mục Mã Trường “thỉnh” ra, dàn xếp ở trong một khách sạn lân cận.
Đối với chuyện mới sáng sớm đã bị “thỉnh” ra khỏi Mục Mã Trường, trong lòng đám hội viên này dĩ nhiên là mang theo oán hận.

Thế nhưng đồng dạng, bọn họ cũng nhịn không được suy đoán, người của Trần gia không tiếc đắc tội với quan to hiển quý, những nhân vật phú hào nổi tiếng như bọn hắn, đến tột cùng thì muốn dùng Mục Mã Trường để nghênh tiếp thần thánh phương nào?
Là phú hào cấp thế giới? Hay quan lớn từ trung ương?
Trong lòng bọn họ không kiềm chế được sự hiếu kỳ, tự nhiên đối với chuyện bên trong Mục Mã Trường vô cùng quan tâm.

Lúc này khi nghe nói toàn bộ người của Trần gia đi ra nghênh đón khách, trong lòng bọn họ cũng tràn đầy hiếu kỳ, đều chạy ra khỏi khách sạn, muốn nhìn xem phong thái của phú hào cấp thế giới hay quan lớn thuộc trung ương ra làm sao.
Nhưng làm bọn hắn trăm triệu thật không ngờ chính là, được đệ tử Trần gia tiếp đón, không ngờ chỉ là một người diện mạo tầm thường, ăn mặc phổ thông.

Quần áo toàn thân tuyệt đối không vượt quá năm trăm nguyên.

Người như vậy, tùy tiện ở ngoài đường đều có thể trông thấy.

Nhìn thế nào cũng không giống phú hào cấp thế giới hay quan lớn trung ương ah!

Những người này tuy rằng không ai có thể nhận ra Trương Văn Trọng, nhưng biết thực lực của Trần gia tại Vân Thai thị.

Đây chính là một vọng tộc thế gia chỉ cần giậm chân là có thể làm cho các lĩnh vực thương, chính giới của Vân Thai thị rung chuyển.

Một đại gia tộc như vậy, không ngờ lại cung kính tiếp đón một người thanh niên cực kỳ bình thương chưa đến hai mấy tuổi? Thậm chí thái độ của bọn họ, đã không chỉ là cung kính đơn thuần, mà là thần tình nịnh nọt khiến cho kẻ khác phải nổi da gà.
Trong khoảng thời gian ngắn, những người này không khỏi hoài nghi có phải mình hoa mắt hay không.

Nhưng khi bọn họ nhu nhu mắt nhìn kỹ lại, thấy tình cảnh vẫn không hề biến hóa.
Người thanh niên này rốt cục là ai? Là địa vị gì? Vì sao người của Trần gia lại kính cẩn nghe theo lời hắn?
Vấn đề cùng loại không hẹn mà cùng hiện lên trong đầu những người này, làm phức tạp bọn họ, để cho bọn họ không thể giải thích.
Ngay khi những người này suy đoán thân phận và quan hệ giữa Trương Văn Trọng và Trần gia, Trương Văn Trọng dưới sự mời mọc của Trần gia, đi vào Mục Mã Trường phong cảnh tú lệ.
Nhìn theo bóng lưng Trương Văn Trọng, thiếu nữ nâng Trương Hạo nói: “Lão công, người bạn học này của anh hình như thật không đơn giản..
“Không đơn giản, đích thật là không đơn giản.” Nỉ non nói hai câu, Trương Hạo bỗng nhiên nhớ tới, mình và Trương Văn Trọng có thù cũ, vừa rồi mình còn trào phúng hắn, vạn nhất hắn mang thù, cho người của Trần gia đối phó chính mình, như vậy mình thật sự chịu không nổi nữa.
Trương Hạo toát một thân mồ hôi lạnh, lại đẩy thiếu nữ qua một bên, bước nhanh về xe của mình.

Thiếu nữ hơi sửng sốt, lập tức liền nhanh đuổi theo.

Khi nàng vừa muốn lên xe, lại bị Trương Hạo cự tuyệt.

Trương Hạo thẹn quá thành giận, đem đầy ngập lửa giận phát tiết lên người nàng: “Cút, đừng đi theo tôi nữa! Nếu không phải vì cô đòi tới cưỡi ngựa, hôm nay sao tôi lại chạy đến Mục Mã Trường, gặp phải Trương Văn Trọng? Cô đúng là một tai tinh, từ nay về sau có bao xa cút bao xa, đừng cho tôi nhìn thấy cô! Bằng không, đừng trách tôi đối với cô không khách khí!”
Thiếu nữ ngây người, biến hóa bất thình lình làm nàng có chút không rõ ràng tình huống hiện tại.
Trương Hạo vội vã chui vào xe, còn chưa kịp khỏi động, mấy đệ từ Trần gia đã đi tới bên xe.

Người dẫn đầu chính là đại nhân vật trong thương giới Trần Đạo Lĩnh mà hắn nhận thức vừa rồi, một đại nhân vật mà hắn trăm triệu lần không thể đắc tội.
“Trần tổng..Ngữ khí của Trương Hạo rõ ràng là đang run rẩy lên.

Đồng thời từng giọt mồ hôi to như hạt đậu cũng túa ra trên trán hắn.

Trần Đạo Lĩnh nhìn hắn một cái, cười lạnh nói: “Ta còn tưởng ai.., nguyên lai là tên tiểu từ nhà ngươi.

Nghe đây, ta không có thời gian nhiều lời vô nghĩa, chỉ cho ngươi một ngày thời gian, bao gồm cả ngươi cùng sản nghiệp đều cuốn gói ra khỏi Vân Thai thị cho ta.

Từ nay trở về sau, đừng có bước chân đến Vân Thai thị nàỵ nữa.

Đương nhiên, ngươi có quyền không nghe theo lời của ta.

Nhưng hậu quả..., hẳn là ngươi rõ ràng!” Nói xong hắn chẳng thèm quản Trương Hạo mặt mũi xám xịt như tro tàn, xoay người đi vào trong Mục Mã Trường.
“Xong rồi..., thế là xong rồi.” Trương Hạo ngồi trên xe, thần tình ngây dại lầm bẩm.

Tất cả mọi chuyện xảy ra bên ngoài, Trương Văn Trọng ở trong Mục Mã Trường cũng không hề hay biểt.
Nguyên lai, Trần Đạo Lĩnh đi giáo huấn Trương Hạo, cũng không phải là do Trương Văn Trọng sai khiến.

Bất quá hắn không nói, cũng không có nghĩa là những người khác sẽ im lặng.
Một màn Trương Hạo vừa mới châm chọc Trương Văn Trọng ở bên ngoài cửa khách sạn kiạ, đã bị hai tay bảo an thu vào trong tầm mắt.

Thiết nghĩ Trương Văn Trọng là quý khách của Trần gia, nên hai vị bảo an cũng không dám lãnh đạm, liền vội vàng đem chuyện này báo cáo lên cho Trần quản lí nghe.

Cũng bởi nguyên nhân này, mà Trần Đạo Lĩnh mới ra mặt giáo huấn Trương Hạo.
Nhưng, vô luận Trương Văn Trọng hay là Trần Đạo Lĩnh, đều không có hay biết một chuyện nghiêm trọng đã xảy ra.
Ngay khi Trương Hạo đang chìm vào trong nỗi tuyệt vọng, thì thiếu nữ cũng bước lên xe, ngồi ở bên ghế phụ.
Trương Hạo cả giận nói: “Không phải tôi đã bảo cô biến đi cho khuất mắt rồi cơ mà? Như thế nào còn dám ngồi vào xe.”
Dung mạo tịnh lệ của thiếu nữ tuy rằng không có biến hóa, nhưng khí chất tản mát ra trên người nàng so với lúc trước, thì lại hoàn toàn bất đồng.


Đó là một loại chân khí tràn ngập tính chất nguy hiểm, khiến cho cà người Trương Hạo không tự chủ được sinh ra từng trận run rẩy.
Thiếu nữ tịnh lệ cười nói: “Trương Hạo, anh có thấy nhục nhã không? Anh không muốn đối phó với đám người kia ư? Nếu cần, thì tôi sẽ giúp anh.”
“Cô..., rốt cuộc thì cô là ai?” Trương Hạo thần tình hoảng sợ nói.
Thiếu nữ tịnh lệ cười khanh khách: “Tôi là ai không quan trọng....Quan trọng là..., anh có muốn báo thù hay không mà thôi?”
Trương Hạo ngây rạ, hồi lâu sau hắn mới cắn răng, dùng sức gật đầu: “Muốn!”
Thiếu nữ tịnh lệ nói: “Muốn thì được rồi! Trước tiên chúng ta rời khỏi đây cái đã.

Sau đó tôi sẽ giải thích cho anh hiểu tất cả mọi chuyện.”
“Được.” Trương Hạo đáp ứng, điều khiển chiếc Nissan rời khỏi nơi này.
Được nhóm người của Trần gia tiền hô hậu ủng, Trương Văn Trọng đi tới một gian phòng xa hoa ở trong khách sạn.
Tầng trệt của khách sạn là đại sảnh rộng lớn thênh thang.

Giờ phút này ở bên trong tụ tập khoảng mấy trăm người.

Già trẻ lớn bé đều có, và toàn bộ đều là người của Trần gia.

Mặc dù nhiều người, thế nhưng không một ai dám nói chuyện vô tội vạ, cả đại sảnh lặng ngắt như tờ.

Bời vì, bọn họ đều đang duỗi cổ nhìn về phía lối ra vào, chờ đợi thân ảnh của Trương Văn Trọng xuất hiện.
Bọn họ rất muốn biết, đột nhiên Trương Văn Trọng triệu tập tất cà đến đây, rốt cuộc là vì chuyện gì?
Chờ đợi hồi lâu sau, cuối cùng bọn họ cũng thấy đoàn người Trương Văn Trọng, Trần Thục Ân tiến vào khách sạn.
Trong phút chốc, những người này vô luận già trẻ trai gái, đều sôi nổi hướng về phía Trương Văn Trọng quỳ bái, đồng thành kêu lớn: “Nô bộc Trần gia bái kiến tông chủ!”
Trần Thục Ân cùng mấy tên võ già theo sau, cũng đồng dạng quỳ rạp xuống sàn nhà.
Giờ khắc này..., bốn phía xung quanh đại sảnh khách sạn, cũng chỉ có Trương Văn Trọng và nhóm người Trần gia.

Cho nên bọn họ không e ngại gi cả.
Trương Văn Trọng cũng không khách khí, nhanh chân bước tới chiếc tràng kỷ chuẩn bị đặc biệt cho hắn, ngồi xuống.

Sau khi quét mắt nhìn một vòng xong, mới hướng Trần Thục Ẩn hỏi: “Đệ tử Trần gia, tất cả đều ở đây sao?”
Trần Thục Ân quỳ trên sàn nhà, cung kính hồi đáp: “Bẩm tông chủ, theo mệnh lệnh của ngài.


Đệ tử Trần gia chúng ta vô luận ở xa tới đâu đều đã tụ tập về đây.

Không một người nào, không một ai dám chậm trễ.”
Trương Văn Trọng hài lòng gật đầu, lúc này mới phất tay, nói: “Tốt lắm, tất cả mọi người đứng dậy đi.”
“Tạ ơn tông chủ.” Đệ tử Trần gia khấu đầu xong, mới chậm rãi đứng lên.
Đợi sau khi tất cả mọi người ổn định, Trương Văn Trọng lại hỏi tiếp: “Các ngươi có biết vì sao ta triệu tập toàn bộ đệ từ Trần gia về đây không?
Vấn đề này đã quấy nhiễu đệ từ Trần gia nhiều ngày qua, cho tới giờ khắc này, bọn hắn vẫn không hiểu rõ ràng lắm.
Trần Thục Ân cẩn thận chắp tay nói: “Nô bộc không hiểu ý tông chủ, mong ngài tha tội.”
Trương Văn Trọng chậm rãi giải thích: “Trần gia các ngươi là võ học thế gia, vậy đã từng nghe nói qua danh tiếng về Tu Chân giả chưa?”
“Tu Chân giả?”
Nhóm đệ từ Trần gia, vô luận là người bình thường hay là võ giả, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều thoáng hiện lên một tia kinh ngạc.

Là võ học thế gia truyền thừa mấy trăm năm, đệ từ Trần gia tự nhiên cũng am hiểu hơn những người bình thường.

Đối với truyền thuyết về Tu Chân giả, bọn họ đã từng nghe qua không ít lần.

Biết những nhân vật Tu Chân giả đều chân chính tồn tại, mà không phải là những câu chuyện thần tiên ma quái hư cấu ra.

Nhưng bọn họ không rõ, vì sao Trương Văn Trọng đột nhiên lại nhắc tới chuyện này.

Chẳng lẽ....?
Trần Thục Ân hồi đáp: “Bẩm tông chủ! Chúng tôi có nghe nói qua về danh tiếng của Tu Chân giả.

Mỗi người trong bọn họ, đều có năng lực kinh hồn, không chỉ giơ tay nhấc chân là có thể dời non lấp biển.

Thậm chí, còn có khả năng thiên lý truyền âm, ngự kiếm phi hành, trừ ma diệt quỷ....”
“Ngươi nói không sai, Tu Chân giả quả thực có năng lực khiến cho người thường khó lòng mà tưởng tượng nổi.

Đừng nghĩ Địa cấp võ già như các ngươi đã là cường nhân, ở trong mắt Tu Chân giả, các ngươi cũng chỉ giống như những đứa trẻ hai ba tuổi mà thôi.” Nói đến đây, nhãn tình của Trương Văn Trọng trở nên thâm thúy, theo sau mỉm cười, dùng ngữ khí bình thản hỏi: “Các ngươi.., có muốn trở thành Tu Chân già hay không?”
Những lời này của Trương Văn Trọng tuy rằng âm lượng không lớn, nhưng mỗi một vị đệ từ Trần gia ở đây, thì nghe như tiếng sấm nổ bên tai!


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.