Tiên Y

Chương 106: Có Người Xâm Phạm Tới Cấm Chế





“Làm hình cảnh đúng thật là khổ cực!” Nhìn vẻ hấp tấp của Đàm Thanh, trong nháy mắt đã không còn bóng dáng, Trương Văn Trọng lắc đầu, cảm khái nói ra một câu.
Bước lên xe buýt, sau nửa tiếng Trương Văn Trọng xuất hiện ngay tại cửa tiểu khu Hoa Hàng.

Hắn cũng không trực tiếp về nhà mà đi tới ngân hàng tiểu khu lấy ra năm vạn nguyên, sau đó đi về hướng tiệm cơm của Uông bá.
Ngày hôm nay sở dĩ hắn cự tuyệt lời mời dùng cơm trưa của Nhạc Tử Mẫn, chính bởi vì hắn cần phải mang tiền tới cho Trần thúc dùng để lắp đặt thiết bị cần thiết cho tiệm cơm.

Ngay buổi sáng hôm nay, Trần thúc gọi điện thoại cho hắn, nói đội lắp đặt thiết bị đã bắt đầu thi công.

Dựa theo sự dự toán của bọn họ, muốn lắp đặt thiết bị tốt hơn, bao quát khu bếp, các loại bàn ghế vật liệu cần phải mua hết đầy đủ, đại khái phải cần tới năm vạn nguyên.
Khi Trương Văn Trọng đi tới trước tiệm cơm của Uông bá, vừa lúc nhìn thấy công nhân lắp đặt thiết bị đang bận rộn bên trong, Trần thúc cũng không quan tâm chuyện kinh doanh của mình, đang bưng một chén canh đứng ngay cửa, vừa ăn vừa đốc thúc công nhân làm việc.
“Tiểu Trương, cậu đã đến rồi.” Nhìn thấy Trương Văn Trọng, Trần thúc vội càng đặt chén xuống mặt đất, xoa xoa tay, cười ha hả nói: “Thế nào, đã ăn cơm chưa? Có muốn nếm thử tay nghề của vợ tôi không? Đồ ăn bà ấy làm đúng là nhất tuyệt!”
“Không cần đâu!” Trương Văn Trọng uyển chuyển từ chối, chỉ công nhân đang bận rộn trong tiệm cơm dò hỏi: “Bọn họ ăn chưa?”
Trần thúc trả lời: “Đã ăn xong từ sớm.”
Trương Văn Trọng đưa xấp tiền bọc trong giấy báo cho Trần thúc, nói: “Trần thúc, trong đây là năm vạn nguyên.”
“Nhiều quá!” Trần thúc vội vàng xua tay nói: “Dựa theo sự dự toán của chúng ta, ba vạn nguyên là đủ rồi, thậm chí còn dư nữa.”
Trương Văn Trọng cũng không nói thêm, nhét tiền vào tay Trần thúc, thành khẩn nói: “Số tiền còn lại, đều cấp cho hàng xóm láng giềng.

Trong khoảng thời gian này mọi người đều vì tiệm cơm của Uông bá mà hao hết tâm tư.

Số tiền sau khi tính xong việc lắp đặt theiét bị có lẽ cũng không còn nhiều, nhưng xem như một chút tâm ý của tôi.”

“Như vậy sao được? Điều này làm sao được chứ?” Trần thúc không ngừng từ chối, muốn đem xấp tiền trả lại cho Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng nói: “Trần thúc, chú hãy giữ lấy đi.

Nếu không hay là như vậy đi, số tiền còn lại xem như tôi mời hàng xóm láng giềng ăn bữa cơm.

Trong khoảng thời gian này mọi người vì chuyện của Uông bá mà ra sức ra tiền, đều bỏ không ít khí lực.

Làm một trong cổ của tiệm cơm Uông bá, tôi tự nhiên phải mời mọi người dùng bữa cơm mới đúng.”
Trần thúc không lay chuyển được Trương Văn Trọng nên đành nói: “Đã vậy tôi sẽ thu số tiền này, tiểu Trương, cám ơn cậu.”
Trương Văn Trọng nở nụ cười: “Chú cám ơn tôi làm gì? Muốn nói cám ơn, cũng phải là tôi mới đúng.”
Sau khi hỏi Trần thúc một ít chuyện liên quan đến việc lắp đặt thiết bị, Trương Văn Trọng liền rời đi.

Mà ngay lúc này Trần thúc cũng vỗ gáy nói: “Ài, xem trí nhớ của tôi, có chút chuyện mà suýt chút nữa đã quên.”
“Còn có chuyện gì?” Trương Văn Trọng ngừng chân dò hỏi.
“Mấy ngày nay Uông Đình đang tìm cậu, ngày hôm qua cô ấy còn hỏi số điện thoại của cậu.” Trần thúc nói tiếp: “Uông Đình, còn nhớ rõ không? Là con gái của Uông bá.”
“Đương nhiên là nhớ.” Trương Văn Trọng gật đầu, trong đầu hắn liền hiện lên thân ảnh của Uông Đình, có chút khó hiểu hỏi: “Cô ấy tìm tôi làm gì?”
Trần thúc suy nghĩ một chút rồi nói: “Hình như là nói muốn đem xe đạp gì đó trả lại cho cậu.

Ồ, rốt cuộc là chuyện gì, tôi cũng không nhớ rõ lắm.”
“Xe đạp?” Trương Văn Trọng nhất thời nhớ tới chuyện tai nạn giao thông ngày trước, hắn đích thật có đem chiếc xe đạp cũ nát giao cho Uông Đình, nhờ nàng trông giúp.


Hắn không khỏi nở nụ cười, lắc đầu nói: “Chiếc xe đạp kia hiện tại tôi cũng đã không còn dùng đươc nữa.

Trần thúc, phiền chú nói với cô ấy giùm cháu là không cần phải trả lại.”
Trương Văn Trọng vừa nói xong, một thanh âm vang lên ngay sau lưng hắn: “Không được, chiếc xe đạp của anh tôi nhất định phải trả lại cho anh.”
“Thật đúng là nhắc Tào Tháo là Tào Tháo xuất hiện liền.” Thấy người đứng say lưng Trương Văn Trọng, Trần thúc nở nụ cười: “Uông Đình, sao cháu lại tới đây? Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi chú.” Uông Đình lễ phép chào hỏi Trần thúc và Trương Văn Trọng: “Cha của tôi không chịu nằm yên, luôn muốn tôi chạy tới xem tình hình lắp đặt thiết bị cho tiệm cơm, cho nên tôi thừa dịp thời gian nghỉ trưa, mới chạy tới xem.”
Trần thúc cười nói: “Nguyên lại là vậy, lão Uông này, cũng giống như tôi, đều là mạng khổ, một ngày vừa nhàn rỗi thì cả người liền khó chịu.” Hắn đưa mắt nhìn Uông Đình, lại nhìn Trương Văn Trọng, cười cười nhặt chén trên mặt đất lên, đi về tiêm thuốc của mình, vừa đi vừa nói: “Hai người trò chuyện, tôi đi ăn cho xong đã.”
Dáng cười quái dị của Trần thúc lúc rời đi, làm Uông Đình cảm giác có chút ngại ngùng, gương mặt chợt ửng đỏ.
Nhưng nàng rất nhanh liền khôi phục bình thường, cầm chiếc xe đạp đẩy tới cho Trương Văn Trọng nói: “Đây là chiếc xe đạp hôm đó anh nhờ tôi bảo quản giùm, trả lại cho anh.”
Nhìn chiếc xe đạp Uông Đình đẩy qua, Trương Văn Trọng có chút kinh ngạc: “Cô xác định chiếc xe đạp này là của tôi?” Hắn kinh ngạc cũng đúng, bởi vì chiếc xe đạp của hắn cũ nát tới nỗi tuỳ lúc đều có thể biến thành sắt vụn, nhưng chiếc xe đạp này tuy không phải hoàn toàn mới nhưng cũng sáng sủa hơn chiếc xe cũ của hắn rất nhiều.
Uông Đình trả lời: “Ừm, là của anh.

Tôi có giúp anh sửa lại, đồng thời thay một ít linh kiện bị hỏng.”
Trương Văn Trọng có chút kinh ngạc: “Không ngờ cô còn biết sửa xe đạp.”
Uông Đình cười cười: “Còn gái gia đình nghèo đều có thể sớm lo cho gia đình.

Trước khi cha tôi mở tiệm cơm này, cũng từng sửa xe đạp một thời gian, cho nên tôi cũng học được chút ít tay nghề.”
“Ồ, ra là thế.” Trương Văn Trọng chợt cười nói: “Hiện tại, chiếc xe đạp này đối với tôi mà nói đã không còn tác dụng.


Cùng với việc để nó bám đầy bụi để trong hàng hiên còn không bằng đưa cho cô dùng.”
“Chiếc xe đạp rốt cuộc cũng không phải thứ đáng giá, cho nên cô đừng nên từ chối.

Huống chi hiện tại cô còn bận nhiều việc, bài vở và bài tập, còn phải chiếu cố cho Uông bá.

Chạy qua chạy lại giữa trường học và nhà ở, nếu không có phương tiện đi lại thì rất bất tiện.”
Uông Đình do dự một chút rồi cười nói: “Cũng tốt, tôi tạm thời lưu lại chiếc xe đạp này.

Cám ơn anh, đại anh hùng.” Nói đến mấy chữ ‘đại anh hùng’, gương mặt nàng chợt đỏ ửng.
“Đại anh hùng?” Trương Văn Trọng sửng sốt một chút rồi cười nói: “Tôi suýt chút nữa quên, cô cũng là sinh viên trong đại học Ung Thành, tôi nghe nói trong diễn đàn trường đại học có rất nhiều bài post về tôi? Chưa có nói gì bậy về tôi đó chứ?”
“Thế nào, cho tới bây giờ anh cũng từng lên mạng sao?” Uông Đình có chút kinh ngạc, ở xã hội hiện nay, không có bao nhiêu người trẻ tuổi mà không lên mạng cả.
Trương Văn Trọng lắc đầu cười nói: “Xem ra sau này tôi phải mua máy tính sử dụng trong nhà mới được.

Miễn cho người khác nói tôi rách rời thời đại.”
Sau khi nói đùa vài câu, Trương Văn Trọng cáo biệt Uông Đình, trong lúc cáo biệt, Uông Đình lại lần nữa cúc cung tạ ơn hắn.
Một cỗ niệm lực cảm kích từ trong thân thể Uông Đình phóng ra chui vào cơ thể Trương Văn Trọng, đồng thời rất nhanh đã bị chân nguyên của hắn hấp thu.
Có thể do được người cảm kích là có thể giúp chân nguyên tăng lên.

Chuyện như vậy làm Trương Văn Trọng vô cùng cao hứng, thậm chí trên đường về nhà còn mang theo vẻ mặt tươi cười.
Nhưng khi về tới nhà, vẻ mặt tươi cười của hắn chợt tắt ngấm.
“Có người có ý đồ xông vào nhà ta, xúc động tới cấm chế do ta bố trí.” Vừa về đến nhà, Trương Văn Trọng đã nhận ra biến hoá dị dạng bên trong phòng.

Không hề nghi ngờ đây chính là có người xúc động tới cấm chế.

Trương Văn Trọng kiểm tra một vòng, cuối cùng nhìn thấy trên mặt sân thượng lan can có một dấu chân.
Phòng ở của Trương Văn Trọng thuê chính là khu dân cư thập niên 80.

Có một lan can chuyên môn dùng để phơi quần áo, rất nhiều hộ gia đình trong khu dân cư đều thích ở đây trông một ít hoa cỏ gì đó.

Vì vậy phòng ốc cũng có chút cũ ký, hơn nữa còn dùng cho thuê mướn nên chủ cho thuê cũng không hề lắp đặt hàng rào bảo vệ trên lan can sân thượng.
Xem ra chính vì nguyên nhân này nên người kia muốn từ lan can sân thượng đi vào trong nhà hắn.
Nhưng đáng tiếc chính là ngay khi người kia vừa bước lên lan can sân thượng liền động tới cấm chế của Trương Văn Trọng.

Dẫn đến việc trên sân thượng lan can cứ làm hắn phải đi qua đi lại rất lâu nhưng không thể đi vào trong phòng.
Trương Văn Trọng thò đầu nhìn xung quanh bên dưới lan can.
Dưới khu dân cư kiểu cũ này có một khu vườn hoa cỏ mọc tràn lan.
Trương Văn Trọng vừa nhìn, nhưng cũng không nhìn thấy dấu hiệu dị dạng của đám cỏ.
“Xem ra kẻ trộm muốn vào nhà của ta có thân thủ không kém.” Trương Văn Trọng tự lẩm bẩm nói.
Nếu như là kẻ trộm bình thường, sau khi xúc động cấm chế, tất nhiên sẽ bị rơi xuống dưới.

Nơi này là lầy ba, dưới lầu còn có một mảnh vườn hoa tươi tốt, kẻ trộm rơi xuống dưới tuy rằng không bị thương nặng nhưng sẽ để lại dấu vết hoa cỏ bị đè lên.

Nhưng mảnh vườn này lại không hề có dị dạng nào, vì thế Trương Văn Trọng liền đoán rằng tên trộm có ý đồ xông vào nhà hắn phải là một người luyện võ có thân thủ không kém.
“Là ai đây? Hình như cho tới bây giờ ta cũng không gây hấn với những nhân sĩ võ lâm mà!” Trương Văn Trọng suy tư.
Đột nhiên trong đầu hắn hiện ra thân ảnh cao thủ nội gia quyền cổ quái trong hoa cỏ quỷ thị.
Chẳng lẽ là hắn?


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.