Lục Phong nhân lúc không ai chú ý, kéo Cơ Thiên Vân ra góc “Ngươi gọi cho thúc của ngươi chưa?” Lục Phong thì thầm.
“Vẫn chưa.” Cơ Thiên Vân lắc đầu, đáp khẽ.
Lục Phong thấy thế, gấp lên nói.
“Vậy còn không mau gọi, ngươi muốn c·hết ở đây à?”
Nói thật, lúc này Lục Phong còn thay Cơ Thiên Vân gấp lên, rốt cục hắn vẫn chưa muốn c·hết ở đây, nhất là phòng thí nghiệm, một trong những nơi hắn chán ghét nhất ở trường học.
Chần chờ một lúc, Cơ Thiên Vân lấy điện thoại ra, hắn không gọi ngay, hắn muốn nhắn tin cho thúc của hắn trước.
- Thúc.
Sau đó không biết nói thế nào, hắn cứ viết rồi lại xóa, Lục Phong thấy vậy, gấp dùm hắn, Lục Phong muốn thông báo cho Cơ Trường Hạo nhanh nhất có thể, còn Cơ Thiên Vân thì hắn lại lo đến vấn đề khác.
Cũng may, chỉ lát sau, Cơ Trường Hạo biết Cơ Thiên Vân có việc, hắn gọi ngay.
Không chần chừ, Cơ Thiên Vân bắt máy, bỏ qua lời chào hỏi.
“Thúc, bọn ta gặp phiền toái, ở phòng thí nghiệm trường học, có ít nhất hai con thị huyết trùng còn sót lại.”
Bên kia, Cơ Trường Hạo nhăn mày lại, không đáp ngay mà nhìn xung quanh, hắn phải suy tính nhiều thứ: “ Một giờ, ta cần một giờ mới có thể tới chỗ của ngươi. ” Cơ Trường Hạo nói sau khi suy tính xong.
Đứng bên cạnh thấy Cơ Thiên Vân không biết trả lời, Lục Phong giật máy, khẩn trương nói:
“Thúc, tình hình hiện tại có hai con thị huyết trùng đứng trước phòng thí nghiệm, nó có thể xông vào bất cứ lúc nào.”
Cơ Trường Hạo nghe vậy, mày hơi nhíu lại, căn dặn:
“Hạn chế gây ra tiếng động, giữ khoảng cách xa, đừng kích động bọn chúng.” Nói rồi Cơ Trường Hạo tắt máy, xoay người gọi cấp dưới phân phó:
“Tiểu Lưu, ngươi dẫn dắt tiểu đội 60 hỗ trợ vây quét sư đoàn số 4, nhớ kỹ, trung học số 7, phòng thí nghiệm 1.”
“Đã rõ” Lưu Bình hiểu thâm ý của thiếu tướng Cơ Trường Hạo, tập hợp tiểu đội 60, gấp rút lên đường.
…...
Mỗi giây trôi qua, áp lực càng lớn hơn, như thể bầy quái vật đang rình rập, sẵn sàng lao vào bất cứ lúc nào.
Sự im lặng đáng sợ bao trùm. Không ai dám thở mạnh, mùi hóa chất nồng nặc càng làm cho không gian thêm ngột ngạt.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Cơ Thiên Vân, người duy nhất lúc này có thể đem lại chút hy vọng cho họ.
Một số bạn học đang run rẩy, mặt tái mét, bấu chặt vào nhau như thể chỉ một cử động nhỏ thôi cũng có thể đánh thức cơn ác mộng đang bao vây ngoài kia. Họ chờ đợi tin tức từ hắn, như thể đó là chiếc phao cứu sinh cuối cùng giữa cơn bão đen tối này.
Cơ Thiên Vân nhìn quanh, chính hắn cũng cảm nhận được áp lực, không chỉ là đám côn trùng ở ngoài, mà còn là chính các bạn học. Chính hắn, là người dẫn dắt các đồng học vào đây, mọi người vào đây là vì tin tưởng hắn.
Dưới áp lực, hắn không còn bình tĩnh nữa, bắt đầu, từng cơn thở của hắn trở nên gấp gáp, nặng nề hơn bao giờ hết.
Triệu Thanh Thanh nhận ra điều này, đi lại và nắm tay hắn “Bình tĩnh, sự tình còn chưa đến mức đó, chúng vẫn chưa phát hiện ra chúng ta, chúng ta vẫn còn có hi vọng” Triệu Thanh Thanh đáp khẽ.
“Phải, cho dù phát hiện ra chúng ta, thì vẫn còn những cánh cửa ngăn chặn, chúng ta chắc chắn sẽ được cứu” Lý Minh Tân động viên.
Lúc này, quả cầu thần bí trong cơ thể hắn dường như cảm nhận được áp lực và mối đe dọa bên ngoài, nó cho hắn cảm giác, chỉ cần trong tiềm thức hắn bóp lấy quả cầu, quả cầu sẽ tự đưa hắn sang thế giới bên kia, giúp hắn tránh thoát được nguy hiểm.
Cơ Thiên Vân lắc đầu, ánh mắt kiên định, hắn hít một hơi thật sâu, ổn định lại tinh thần.
“Một giờ, ta vừa nhận được tin tức từ q·uân đ·ội, chỉ cần kiên trì một giờ là mọi chuyện sẽ giải quyết ổn thỏa.” Cơ Thiên Vân nói.
“Ta cũng nghe thấy.” Lục Phong vội đáp, tiếp thêm lòng tin cho các đồng học.
“Bây giờ chúng ta phải đảm bảo không cho thị huyết trùng tìm thấy chúng ta, tránh gây ra các tiếng động quá lớn, và ngăn cách mùi máu càng kín càng tốt.” Cơ Thiên Vân tiếp tục nói.
“Nếu có ai b·ị t·hương, nhanh băng bó v·ết t·hương, lấy thêm một vật gì đó có thể tìm thấy ngăn chặn mùi máu. Đúng, chúng ta có thể dùng mùi của hóa chất ngăn chặn mùi của chúng ta.”
“Nếu chúng vẫn phát hiện chúng ta, vậy chỉ còn một cách.” Cơ Thiên Vân nhìn sang Lục Phong, Lý Minh Tân, hai tên đồng học và Vương Hiểu Lan. Hắn đảo mắt nhìn xem từng khuôn mặt quen thuộc, rồi nhìn ra phía ngoài cửa.
“Giải quyết bọn chúng!” Cơ Thiên Vân ánh mắt sắc bén, gầm từng chữ nói, đây là tất cả sự phẫn nộ và áp lực mà nãy giờ hắn phải kìm nén.
Lời nói, quyết tâm của hắn đã dấy lên ngọn lửa trong lòng các đồng học còn lại. Bọn họ nhanh chóng đổ những chai lọ ra sàn ở cửa để che đậy mùi, đồng thời tìm những vật có thể tự vệ.
Không may, ở đây thứ bọn dùng không nhiều, hai cái ghế cá nhân của Lục Phong và Trương Quân Hạo đem theo khi nãy, một bình chữa cháy trống không, và một cái ghế của giáo viên, đấy là tất cả thứ bọn họ có thể dùng được
Cơ Thiên Vân nhanh chóng phân phó:
“Trương Quân Hạo, Lục Phong, Lý Minh Tân, 3 người các ngươi mỗi người cầm một cái ghế, nếu chúng nó xông vào, đập mạnh vào, hãy chú ý đến người bên cạnh mình.”
“Chúng ta nên đứng thế nào đây?” Lý Minh Tân có chút lo lắng nói.
“Ta thấy nên sắp thêm bàn ngay cửa, ngăn chặn không gian bọn chúng có thể hoạt động, như thế sẽ dễ cho chúng ta hơn” Triệu Thanh Thanh đứng ở ngoài, phân tích nói.
“Nên đẩy thêm 2 cái bàn, đúng, chất 3 cái bàn lên nhau, chừa 1 khoảng trống, cứ thế tiếp tục, như thế nếu chúng có thể phá cửa, chỉ có thế vào từng con một, còn chúng ta có lợi thế về không gian và số lượng so với chúng.” Triệu Thanh Thanh nói thêm.
Cơ Thiên Vân và Lục Phong gật đầu đồng ý chiến thuật này của Triệu Thanh Thanh, hai người tranh thủ phân công làm theo lời Triệu Thanh Thanh.
“ẦM”
Tiếng vang lớn xé toạc sự im lặng đáng sợ trong phòng thí nghiệm. Một chiếc bàn bị rơi mạnh xuống sàn nhà, va đập tạo nên âm thanh đinh tai nhức óc. Mọi người đồng loạt khựng lại, cả căn phòng như đóng băng trong chốc lát. Những ánh mắt đầy sợ hãi hướng về phía cánh cửa, nơi hai con thị huyết trùng vẫn đang bay lượn, đôi mắt đỏ rực lóe sáng, như phát hiện ra điều gì đó.
Lục Phong nhăn mặt, lẩm bẩm chửi thề, hắn biết rõ rằng âm thanh này sẽ thu hút bầy quái vật ngoài kia. Triệu Thanh Thanh cũng không giấu nổi sự lo lắng, nhưng cô vẫn giữ bình tĩnh, ra hiệu cho cả lớp tiếp tục đẩy bàn chắn cửa.
“Nhanh lên!” Cô thì thầm, giọng gấp gáp nhưng rõ ràng.
Cơ Thiên Vân và Lục Phong cùng nhau đẩy mạnh chiếc bàn thứ hai lên, chất chồng lên cái bàn trước đó, tạo thành một chướng ngại vật cao. Họ chừa lại một khoảng trống nhỏ ở phía dưới, như Triệu Thanh Thanh đề xuất, chỉ đủ cho một con trùng chui vào từng con một.
“Nếu chúng phá được cửa, chúng sẽ bị hạn chế không gian di chuyển, ” Triệu Thanh Thanh nói, giọng kiên định. “Chúng ta có thể đánh từng con một mà không bị bầy đàn áp đảo.”
Ngay lúc đó, một tiếng “Rắc!” vang lên từ cánh cửa kính phía ngoài. Vết nứt chằng chịt trên kính đang lan rộng ra, như một tấm mạng nhện bị xé toạc từng chút một. Đôi cánh của thị huyết trùng đập mạnh, tạo nên luồng gió lạnh thổi vào qua khe hở.