Tiên Vực : Ngự Linh Chí Tôn

Chương 34: Minh Thổ Khuyển tộc.



Chương 34: Minh Thổ Khuyển tộc.

Cơ Thiên Vân vẻ mặt đau lòng nhìn nó: “Chẳng lẽ ngươi không tin ta sao?” Sau đó chỉ chỉ vào vòng tay ra hiệu cho nó, sau đó hắn đo linh trị bản thân mình, vòng tay hiện ra số: 112.

Mạc Trường Không kinh ngạc, hắn thầm gật đầu, quyết định khi nãy của hắn là quả là không sai.

Phải biết, linh trị 112 của Cơ Thiên Vân là khá cao trong các Thiên Mệnh Nhân, cộng thêm con chó này không khác gì hổ thêm cánh!

Cơ Thiên Vân vẻ mặt vênh vào nhìn con chó đó: “Sao? Linh trị thế này đủ vào pháp nhãn của cẩu đại ca ngươi chưa?”

Nó ngơ ngác nhìn Cơ Thiên Vân xong quay qua nhìn Mạc Trường Không, dù sao nó chỉ biết giới hạn linh trị là 100, còn bây giờ nó nhìn tới tận 112, não có chút đứng máy.

Gâu!

Mạc Trường Không lắc đầu giải thích: “Cơ huynh không lừa ngươi, hắn không phải người của thế giới này nên có chút khác biệt…”

Gâu gâu!

“Mau, mau khế ước bản cẩu, bản cẩu sẽ cùng ngươi vẽ lên vô thượng tiên đồ.” Chỉ bằng 1 lời giải thích của Mạc Trường Không, nó, đã trở thành “liếm cẩu”. Mạc Trường Không phiên dịch.

Cơ Thiên Vân nhìn nó gật đầu hào hứng: “Không sai không sai, có tiền đồ lắm tiểu cẩu, ta sẽ cùng ngươi vẽ lên vô thượng tiên đồ.”

Gâu! - Ít nói nhảm, mau mau thực hiện khế ước.

Mạc Trường Không phiên dịch, hắn thầm nghĩ: “Tiềm lực không sai, chỉ là tính cách… hơi dở hơi.”

Cơ Thiên Vân thấy nó đã không kịp chờ đợi, hắn lặp lại các bước thực hiện khế ước như đã học: “Ta, Cơ Thiên Vân, hôm nay, nguyện lập bản mệnh khế ước với ngươi, từ nay, hai ta, tuy hai mà một, gánh vác phúc họa, vẽ lên tiên đồ!”

Nói xong, Cơ Thiên Vân lấy dao, xé mở v·ết t·hương trên cánh tay, thực hiện theo nghi thức.

Một người một thú lúc này đã cảm nhận được nhau, lúc này Cơ Thiên Vân cũng có một chút thay đổi, nhưng hắn nói không rõ, chỉ âm thầm ghi lại cảm giác này.



Mạc Trường Không nhìn Cơ Thiên Vân thấp giọng: “Tốt, hai ta đã đạt mục đích, đi thôi, dù sao Tân Nhân Chiến năm sẽ bắt đầu năm sau, chúng ta cũng nên có thời gian chuẩn bị.”

“Được, nhưng trước đó, ta cần liên hệ với tiên sinh, ta còn có việc chưa hoàn thành ở đây.” Cơ Thiên Vân gật đầu.

Sau đó, hắn lấy lệnh bài ra liên hệ với Tư Mộ Huyền: “Tiên sinh, ta đã thành công bắt lại bản mệnh linh thú, mong tiên sinh cáo tri với Khả Linh cô nương.”

“Được! Ra khỏi bí cảnh lập tức tới giảng đường gặp ta.” Giọng Tư Mộ Huyền trầm thấp vang lên.

Cơ Thiên Vân nhìn Mạc Trường Không gật đầu, ra hiệu đã xong việc. Hai người nắm lệnh bài, hợi nắm một chút, hai người, hai thú đã trở thành hai vệt linh quang biến mất khỏi nguyên địa

…..

Thân ảnh bọn họ xuất hiện ở Ngự Thú Phong chủ phong.

Cơ Thiên Vân chắp tay cáo từ Mạc Trường Không, hắn cần phải đến nơi của Tư Mộ Huyền để báo cáo.

Mạc Trường Không cũng vậy, hắn phải nói cho phụ thân để cho gia tộc chuẩn bị sẵn sàng, với lại, hắn cần thêm tài nguyên để có thể tăng cường Sát Tà.

Thời gian chỉ còn hơn nữa năm, hai người mang theo mục đích khác biệt rời đi hai hướng khác nhau.

…..

Giảng đường, Thiên Phàm Phong.

Cơ Thiên Vân mang theo chó đen cung kinh gõ cửa, “Vào đi.” Giọng trầm thấp từ bên trong vang ra.

Bên trong là Tư Mộ Huyền dang ngồi, còn một trung niên nam tử nữa, Cơ Thiên Vân nhận ra hắn, đó là Trường Minh Phong chủ.

Hắn cung kính chào hai người.

Hai người gật đầu, lúc này sự chú ý của họ không nằm trên người Cơ Thiên Vân, mà nằm ở bản mệnh linh thú của hắn.



Tư Mộ Huyền nhíu mày, hắn quay sang Trường Minh, trầm giọng: “Ngươi biết chủng tộc con chó này không?”

Trường Minh không trả lời ngay, hắn bước lại gần coi kỹ hơn, vẫn không nhìn rõ sâu cạn, hắn lắc đầu, hơi do dự:

“Trong khuyển loại hình như chưa xuất hiện loại này bao giờ.”

Tư Mộ Huyền nhìn Cơ Thiên Vân hít thật sâu, không hiểu sao hắn khế ước con chó này, không biết nói sao, Cơ Thiên Vân trầm giọng: “Nó có khả năng khắc chế chế vong linh loại rất mạnh! Ta thấy nó rất phù hợp với ta!”

“Chỉ mong ngươi lựa chọn đúng.” Không ngờ chỉ một lúc không để mắt tới Cơ Thiên Vân mà hắn đã tặng cho bản thân một bất ngờ. Dù sao, chuyện đã xảy ra rồi, hắn không muốn nói thêm nữa.

Trường Minh xen vào hòa giải bầu không khí nói: “Đã chủng tộc của nó chưa từng xuất hiện vậy thì ngươi đặt tên chủng tộc của nó đi.”

Cơ Thiên Vân đáy mắt hiện lên vẻ chờ mong: “Được chứ? Ta nên đặt tên như thế nào đây?”

Trường Minh giải thích: “Tên chủng tộc thường đặt theo 3 tiêu chí sau: đặc điểm nhận dạng, năng lực, hoặc hình thái cuối cùng của nó.”

“Minh Phủ Khuyển. Minh Phủ Khuyển thì sao?” Cơ Thiên Vân trầm tư rồi thấp giọng hỏi.

“Quá chung chung, cái tên này không bao hàm được điều gì hết.” Trường Minh lắc đầu.

Cơ Thiên Vân gật đầu, quả thật tên này có chút chung chung, hắn nhìn sang Tư Mộ Huyền chờ mong, Tư Mộ Huyền thấy vậy, suy nghĩ một chút rồi góp ý: “U Minh Cẩu thế nào?”

Cơ Thiên Vân gật đầu, quay sang hỏi linh thú của hắn, dù sao, vấn đề này liên quan đến nó, nên hắn vẫn tôn trọng ý kiến của nó nhất: “Ngươi thấy thế nào.”

Gâu!

Nó sủa một tiếng, lắc đầu.



Tên này quá chung chung, với lại đối với nó nghe như chỉ còn linh hồn nên nó không đồng ý.

Tư Mộ Huyền nhíu mày suy nghĩ, Cơ Thiên Vân bỗng nhiên nói ra: “Minh Thổ Khuyển tộc, cái tên này thế nào?”

“Không sai.” Tư Mộ Huyền cùng Trường Minh hơi bất ngờ, bọn họ ngoài ý muốn nhìn Cơ Thiên Vân, vẫn có chút không tin kẻ này có chút tài văn chương.

Cơ Thiên Vân có chút đắc ý, hắn nhìn sang linh thú của hắn:

“Ngươi thấy thế nào? Nếu thấy không sai, ngươi có thể lấy chung với họ của ta, tên Vô Minh thế nào?”

Gâu. - “ Cơ Vô Minh? Không sai, bản tọa khá thích cái tên này!”

Tư Mộ Huyền liếc nhìn Cơ Thiên Vân sau đó quay sang Trường Minh: “Tốt, hắn đã khế ước với Khuyển loại linh thú, trên lý thuyết hắn có thể gia nhập vào 5 phong : Dị Thú Phong, Thiên Cẩu Phong và Kỳ Lân Phong, Đại Lực Phong, Âm Linh Phong”

Sau đó hắn nhìn sang Cơ Thiên Vân, “Tùy vào phương hướng ngươi muốn phát triển mà ngươi có thể chọn các phong sau.

Thiên Cẩu Phong là am hiểu nhất bồi dưỡng khuyển loại linh thú, Dị Thú Phong phát triển những thứ “không biết” hoặc không có.

Đại Lực thì theo sức mạnh thể chất, Kỳ Lân Phong thì có khả năng nhỏ nhoi khiến thiên hạ tẩu thú hóa lân.

Âm Linh Phong pháp môn có thể đặc biệt cường hóa khả năng trấn áp âm linh của nó.

Ngươi quyết định thế nào?”

Trường Minh nghe vậy, hắn gấp lên, dù gì cũng 1 tay dìu dắt Cơ Thiên Vân nhập tiên đồ, nếu lúc này hắn không chịu phát lực mà đánh mất một tên thiên tài thì cực kỳ đáng tiếc: “Nếu ngươi nhập phong ta, ngươi có thể bái ta làm thầy, đãi ngộ lên 1 bước, ngoài ra ta bao hết vật liệu luyện chế bản mệnh pháp khí, ngươi thấy điều kiện thế nào?”

Cơ Thiên Vân không nghĩ nhiều, hắn cúi người: “Cơ Thiên Vân bái kiến sư tôn, mong sư tôn dìu dắt nhiều hơn.”

Trường Minh vui mừng quá đỗi, đứng đỡ Cơ Thiên Vân lên: “Tốt, tốt, tốt, Vân nhi ngươi mau đứng dậy, hôm nay cũng trễ rồi, ngày mai vi sư sẽ dẫn ngươi nhập môn.”

Nói xong Trường Minh đưa Cơ Thiên Vân một tờ phù lục, dặn dò: “Ngày mai khi nào xử lý xong chuyện ở đây, Vân nhi ngươi cứ bóp tấm phù lục này, ta sẽ tới đón ngươi.

Có thể ngươi sẽ xa cách bằng hữu khá lâu đấy.”

Cơ Thiên Vân vui mừng gật đầu: “Đa tạ sư tôn. Đệ tử biết rõ!”

Tư Mộ Huyền khinh bỉ nhìn Trường Minh, sau đó quay sang Cơ Thiên Vân phất tay: “Đi thôi đi thôi, về nghỉ ngơi sau đó dọn đồ phắn khỏi chỗ này mau lên.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.