Tiên Vực : Ngự Linh Chí Tôn

Chương 29: Thiên Linh Thánh Địa (2)



Chương 29: Thiên Linh Thánh Địa (2)

Cơ Thiên Vân tiếp tục men theo dấu vết chân để lại, hắn dừng bước lại, cúi xuống sờ sờ vết tro “Vết lửa còn nóng…”

“Kẻ nào” Âm thanh tràn ngập cảnh giác phát ra từ sau lưng Cơ Thiên Vân, giọng khá quen nhưng hắn không nhớ đây là của ai.

Giơ hai tay lên biểu thị không có ác ý, Cơ Thiên Vân xoay người ra đằng sau, hắn trầm giọng nói : “Ta không có ác ý.”

Người sau vẫn cảnh giác chờ hắn xoay người lại, có chút do dự : “Ngươi tìm ta có việc gì?”

Cơ Thiên Vân giọng có chút nghi ngờ: “Tần Phong?”

“Cơ Thiên Vân!” Tần Phong thấy là Cơ Thiên Vân, hắn buông lỏng canh giác đi ra khỏi bụi cỏ.

Tần Phong phủi phủi bụi dính trên y phục, thấp giọng nói:

“Cơ sư huynh, ngươi làm ta giật hết cả mình, còn tưởng kẻ nào có m·ưu đ·ồ xấu nữa chứ.”

“Haha, khi nãy ta bắt gặp dấu vết Tần sư đệ để lại nên đi theo, ta cũng chỉ muốn trao đổi tin tức mà thôi.” Cơ Thiên Vân cười gượng nói ra mục đích của bản thân mình.

Tần Phong gật đầu, hắn hỏi: “Cơ sư huynh vào bí cảnh được bao lâu rồi?”

“Đã hơn 2 tháng rồi, ta xuất phát ở gần phía Nam Linh Hải. Ngươi thì sao?

Tần Phong thì thầm “Ta chỉ còn không tới 2 tháng là tới hạn chót ở trong này rồi mà vẫn chưa tìm được linh thú hợp ý.”

“Đúng vậy, mặc dù linh thú nơi này đa dạng, tiềm năng cực cao nhưng ta vẫn chưa tìm được linh thú phù hợp tâm ý, Tần sư đệ không ngại nói ra nhu cầu bản thân, biết đâu ta có thể giúp được.” Cơ Thiên Vân gật đầu, có chút đồng cảm.

Tần Phong trầm ngâm, suy tư một hồi mới nói: “Ta muốn bản mệnh linh thú của ta có khả năng linh hoạt cao, thiên phú hơi thiên về thuật pháp một chút.”

“Tiềm Ảnh Báo thế nào? Ở ngày đầu tiên, ta phát hiện nó giao tranh với Khủng Tí Hải Viên, tên này như một sát thủ chuyên nghiệp, đánh Hải Viên trở tay không kịp.”



Tần Phong có chút mừng rỡ, nhưng vẫn hơi do dự, không quyết định ngay.

“Ngươi nghĩ sao về Ly Hỏa Bằng điểu? Theo ta thấy tên này khá phù hợp với nhu cầu của ngươi, nhưng nó… thế nào nhỉ? Ta cảm thấy nó khá là cao ngạo.”

“Cả hai linh thú đều ở phía Nam Linh Hải, gần với Xích Hỏa Sơn.”

Tần Phong gật đầu, hắn quyết định sẽ thử thu phục hai con linh thú này, hắn hỏi: “Còn Cơ đại ca thì sao?”

Cơ Thiên Vân chờ câu nói này nãy giờ của Tần Phong, hắn có chút không kịp chờ, nói: “Nhu cầu của ta là có khả năng công kích linh thể, đúng, thuộc tính tốt nhất là dương khí….Hoặc có khả năng trừ tà xuất sắc”

Thần sắc Cơ Thiên Vân có chút mong đợi, Tần Phong nhớ lại những linh thú đã gặp, hắn có chút không chắc chắn nói: “Cơ đại ca có thể đi sâu về phía Tây nơi này, nơi đó sẽ có linh thú mà ngươi mong muốn.”

“Nhưng mà con linh thú đó quỷ dị cực kỳ, ngươi phải cẩn thận.” Hơi chút do dự, Tần Phong vẫn nhắc nhở nói.

“Nếu ngươi thất bại có thể đến Cốt Uyên tìm tòi thử xem, linh thú nơi đó hầu hết có khả năng công kích linh thể.” Trước khi đi, Tần Phong nhắc nhở.

Cơ Thiên Vân gật đầu, chắp tay tạm biệt hắn.

Cơ Thiên Vân nghe theo lời Tần Phong, hắn nương theo phía Tây mà đi.

Được một lúc, Cơ Thiên Vân nhận thấy có chút gì đó không đúng, vạn vật ở đây tĩnh lặng tới lạ thường.

Hắn nghi hoặc, cảnh giác nhìn xung quanh. Có cây, có trùng, có thú, nhưng sao xung quanh hắn không nghe thấy một chút tiếng động nào?

Lúc này, Cơ Thiên Vân cảm thấy nơi đây có chút tà môn, hắn quan sát những cành cây xung quanh thì bắt được một mục tiêu: Thông Linh Ô!

Không đúng, đôi mắt của nó hơi kỳ lạ, không giống đôi mắt linh động của Thông Linh Ô cho lắm.

Nhận ra điều này, Cơ Thiên Vân càng cảnh giác hơn, hắn nhíu mày lại, nãy giờ con Thông Linh U này cứ nhìn chằm chằm hắn, làm hắn có chút sởn tóc gáy.



Thông Linh Ô động!

“Quạ!”

Nó vỗ cánh như kêu gọi gì đó.

Sau tiếng kêu này, một bầy Linh Phong như nghe được tín hiệu, nó bắt đầu vỡ tổ bay lại phía Cơ Thiên Vân.

“Vù vù vù.” Nghe được tiếng động ngày càng gần, Cơ Thiên Vân nhìn sang bên đó, hắn nhận ra bầy Linh Phong đang hướng mình tới!

“C·hết tiệt!” Cơ Thiên Vân vác chân mà chạy, còn bầy Linh Phong thì t·ruy s·át, không buông tha Cơ Thiên Vân.

Chạy được một lúc vẫn chưa dứt bỏ được bầy Linh Phong.

“Không được, không chạy nổi nữa”

Cơ Thiên Vân mệt mỏi núp xuống tảng đá bên cạnh, tim đập thình thịch, mồ hôi nhễ nhại, thần sắc hắn căng thẳng nhìn chung quanh.

Bầy Linh Phong không xác định được vị trí của hắn, điều này làm hắn có chút an tâm.

Cơ Thiên Vân tìm con quạ trời đánh khi nãy, vừa thấy hình ảnh của nó, nó cũng vừa tìm thấy Cơ Thiên Vân.

Không đợi Thông Linh Ô kêu lên, hắn đã ba chân bốn cẳng chạy một mạch.

Không ngoài dự liệu của hắn, khi tiếng quạ vừa vang lên thì bầy Linh Phong như xác định được vị trí, chúng nó trùng kích thẳng về phía hắn.

Cơ Thiên Vân vừa chạy vừa nhíu mày: “Vô lý, tuy nói Thông Linh Ô có thể câu thông với các loại linh thú nhưng chắc chắn không mãnh liệt tới mức này chứ?”

Cơ Thiên Vân cố ý thả chậm bước chân lại, thỉnh thoảng quay về phía sau quan sát bầy Linh Phong.



Sau vài lần quan sát, Cơ Thiên Vân cuối cùng đã nhận ra điều bất thường. Bầy Linh Phong không đơn thuần là bị điều khiển bởi tiếng kêu của Thông Linh Ô.

Chúng dường như bị một loại lực lượng vô hình điều khiển, ánh mắt của từng con đều trắng dã, tràn ngập sự quỷ dị.

“Không đúng… Đây không phải khả năng của Thông Linh Ô, tất cả bọn chúng đều bị khống chế bởi một kẻ khác!”

Ý nghĩ lóe lên trong đầu, Cơ Thiên Vân có chút hưng phấn, khả năng này hoàn mỹ phù hợp nhu cầu của hắn!

Thử hỏi hắn có thể khống chế hàng ngàn hàng vạn sinh linh thì ma ảnh hôm đó tới bao nhiêu hắn g·iết bao nhiêu.

Sự hưng phấn khiến Cơ Thiên Vân quên đi cái đau nhức từ bàn chân, hắn quyết định tìm cách đi về hướng Tây theo lời Tần Phong khi nãy.

Cơ Thiên Vân bắt đầu chuyển đổi phương hướng, bầy Linh Phong nhận ra điều này, nó nhanh chóng rút ngắn khoảng cách của hắn.

Một con Linh Phong bắt kịp, nó lao tới Cơ Thiên Vân.

Khi hắn nhận ra thì đã trễ, cánh của Linh Phong xẹt qua cánh tay hắn, để lại một v·ết m·áu.

Cơn đau này không ảnh hưởng đến Cơ Thiên Vân dù chỉ một chút, dù sao so với cơn đau từ lão già khốn kiếp kia thì nhiêu đây chẳng nhằm nhò gì.

Cơ Thiên Vân xoay đầu nhìn phía Linh Ong vừa t·ấn c·ông mình, hắn gật đầu, lặng lẽ ghi nhớ con Linh Phong này.

“Quân tử trả thù mười năm chưa muộn.” hắn vừa chạy vừa thì thào.

Càng chạy, cơn mệt mỏi càng thấm vào người, Cơ Thiên Vân vẫn chỉ là phàm nhân, làm sao có thể giằng có với linh thú lâu dài được.

Cơ Thiên Vân mệt mỏi, trong đầu nghĩ thử đối sách, hắn có thể cầu cứu Tư Mộ Huyền, nhưng như vậy làm sao mà hắn cam tâm được, Thiên Mệnh Nhân không muốn mặt mũi hay sao!

Đúng rồi, Huyền Lệnh, lệnh bài của các đồng môn ít có kẻ nào có thể sánh ngang với ta. Huống chi, Huyền Lệnh còn có thú uy ẩn chứa trong đó, nói không chắc có thể hù dọa được bầy linh thú điên dại phía sau.

Không nghĩ ngợi nhiều, hắn dừng lại, móc Huyền Lệnh bài ra giơ lên trước mặt, bầy Linh Phong như nhận ra gì đó, chúng nó dừng lại xem xét, rồi rời đi như nhận được một tín hiệu nào đó.

Thấy cảnh này, Cơ Thiên Vân hơi buông lỏng, hắn tham lam hít thở khoảnh khắc yên bình ít có này, lồng ngực phập phồng liên tục
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.