Tiên Võ Đế Vương

Chương 996: Đây chính là báo ứng



A, a…! 

 Bên trong Chính Khí Điện liên tục vang lên những âm thanh thảm thiết thế này. 

 Cảnh tượng hiện giờ khiến người ta không khỏi rùng mình, trong biển người cho dù là tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư, Không Minh hay Chuẩn Thiên thì đều phải nghiến răng phế đi tu vi của mình, sau đó chuồn khỏi đây như con chó hoang. 

 Cảnh tượng này khiến người ta phải thở dài, những kẻ đó lảo đảo, người nào người nấy loạng choạng va vào nhau, trong ánh mắt còn mang theo sự sợ hãi và hối hận. Bọn họ sợ Diệp Thành sẽ ra tay giết mình, bọn họ hối hận vì đã ủng hộ sai người, không nên đụng tới một sát tinh như Diệp Thành dẫn tới kết cục bi thảm như hôm nay. 

 Đã dám làm thì phải dám chịu. 

 Không biết từ bao giờ trong đầu tất cả mọi người lại vang vọng câu này. 

 Đúng vậy, có nợ thì phải có trả! Trong số những người này có quá nhiều người đã tham gia vào việc giết hại Diệp Thành một năm trước, đây chính là báo ứng. Bọn họ phải trả giá cho những gì mà mình gây ra, không ai có thể thoát được. 

 “Ta hối hận rồi”, rất nhiều người sau khi tự phế đi tu vi của mình thì tự nâng đỡ lấy nhau, người nào người nấy mặt mày dàn dụa nước mắt giống như bọn họ là dân tị nạn lưu lạc vậy. 

 “Từ ngày hôm nay trở đi chúng ta không còn là tiên nhân cao cao tại thượng nữa”, trong từng cặp mắt là nỗi sợ hãi, hoang mang bước đi về phía trước nhưng lại chẳng biết về đâu, chỉ sợ sẽ gặp phải kẻ thù tới đòi mạng. 

 “Đây chính là báo ứng, là báo ứng đấy”. 

 “Có làm thì phải có trả thôi”, nhìn cảnh tượng loạn lạc này, Diệp Thành tĩnh lặng đứng đó, mái tóc màu máu tung bay, hắn vô ưu vô lo chứ đừng nói đến chút thương cảm nào dành cho bọn họ. 

 “Thế nào, hay là giết hết?”, Long Nhất truyền âm tới nói rồi không quên liếc nhìn những người đang lảo đảo bước đi, “hiện giờ bọn họ không còn tu vi nữa, chỉ cần một đại chiêu là có thể sẽ dẹp sạch tất cả”. 

 “Không cần”, Diệp Thành khẽ xua tay, “không còn tu vi nữa thì kết cục của bọn họ không cần nghĩ cũng biết”. 

 Nói rồi, Diệp Thành đứng dậy đi về phía cách đó không xa. 

 Phía đó còn có một số người đang ngồi, người nào người nấy thu vi mạnh mẽ, thấp nhất cũng có tu vi tầng thứ chín cảnh giới Không Minh còn Hằng Nhạc Chân Nhân và Thanh Vân của Thanh Vân Tông, Cơ Tuyết Băng, Thị Thiên Chân Nhân của Thị Huyết Điện đều bao gồm trong đó. 

 Hằng Nhạc Chân Nhân đương nhiên không cần phải bàn , cũng giống như Vân Thanh, Thị Thiên Chân Nhân và Cơ Tuyết Băng, trước đó ông ta thầm cảm thấy may mắn vì không tham gia vào ân oán giữa Diệp Thành và Linh Chân Thượng Nhân, đây cũng chính là lý do mà bọn họ có thể thong thả ngồi đây. 

 Lúc này, thấy Diệp Thành đi tới, ngoài Hằng Nhạc Chân Nhân thì những người khác đều bất giác cau mày. 

 “Việc của Nam Sở ta không tham gia, ân oán của ngươi và Linh Chân không liên quan gì đến ta, xin nể mặt Thị Huyết Điện”, Trường Thiên Chân Nhân lên tiếng nhưng lại không dám di chuyển vì ông ta biết không phải chỉ có một người ở cảnh giới Chuẩn Thiên đang nhìn mình, một khi có bất cứ hành động nào khác thường, ông ta sẽ lập tức bị tiêu diệt. 


 “Bắt lấy”, Diệp Thành lạnh giọng lên tiếng, ngay sau đó liền có hàng trăm binh khí dày đặc bay từ trên trời xuống, uy lực mạnh mẽ. Thị Thiên Chân Nhân vừa đứng dậy liền bị khống chế, hiện giờ ông ta muốn cử động cũng không thể được. 

 “Diệp Thành, ngươi…” 

 “Ông ngoan ngoãn đợi đi”, Diệp Thành quay người bước tới trước mặt Vân Thanh, về con người này thì từ trước đến giờ hắn vẫn luôn muốn giết. Ông ta có thiên nhãn, có thể nhìn thấu bí mật, nhất định không thể để ông ta quay về Thanh Vân Tông nếu không thì cục diện của Thanh Vân có khả năng sẽ mất kiểm soát. 

 Lại nhìn sang Vân Thanh, sắc mặt ông ta đã tối sầm cả lại, đến cả Thị Thiên Chân Nhân cũng bị khống chế, ông ta cũng không khá khẩm hơn là bao.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.