Tiên Võ Đế Vương

Chương 978: Ông bị rảnh à?



“Bất phân thắng bại”, Ngưu Thập Tam lắc đầu: “Từ lúc bắt đầu cho đến lúc biến mất còn chưa tới một phút, tuy thời gian trận chiến ngắn nhưng cảnh tượng lại cực hoành , Bàn Long Hải Vực của chúng ta bị nghiền ép, suýt thì sụp đổ”. 

 “Ông có biết tại sao họ đánh nhau không?”, Diệp Thành sờ cằm, hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Lẽ nào hai người họ thật sự có ân oán?” 

 “Vấn đề này thì ta không biết”, Ngưu Thập Tam nhún vai, xoè tay: “Nữ nhân mà! Đánh nhau còn cần lý do à? Có thể là Đại Sở Hoàng Yên ghen tỵ vì ngực Nam Minh Ngọc Thu lớn hơn mình, cũng có thể là Nam Minh Ngọc Thu ghen tỵ Đại Sở Hoàng Yên xinh đẹp hơn mình, cứ so sánh như vậy rồi đánh nhau thôi, không phải sao?” 

 “Cái logic quái quỷ gì vậy?”, Thái Ất Chân Nhân mắng to: “Câu này để ta nghe thấy thì không sao, nếu để công chúa nhà ta nghe thấy, ngươi có tin đêm nay công chúa sẽ lật tung Bàn Long Hải Vực của các ngươi lên không?” 

 “Ta… Ta chỉ ví dụ thôi mà”, trước nay Ngưu Thập Tam luôn coi trời bằng vung, nhưng lần này lại thật sự sợ. 

 Khi hai người đang đấu vỡ mồm, ánh mắt Diệp Thành đã trở nên sâu thẳm khác thường, khoan nói đến tại sao Nam Minh Ngọc Thu lại đánh nhau với Đại Sở Hoàng Yên, nhưng không ngờ Nhân Hoàng lại không nhận được chút tin tức nào về trận đại chiến này. 

 Tuy nhiên nghĩ lại cũng đúng, hầu hết nhân viên mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng đều đã được điều tới Nam Sở, thật sự rất ít người ở lại Bắc Sở, mà Bắc Sở lại rộng lớn, không nhận được tin cũng là điều bình thường. 

 “Nam Minh Ngọc Thu, cô đừng gây ra chuyện gì đấy!”, Diệp Thành nói thầm trong lòng, hắn vẫn sợ rằng Nam Minh Ngọc Thu không được bình thường, ngay cả Độc Cô Ngạo cũng bị cô ta đánh cho bị thương, nếu gây ra tai hoạ thì không phải chuyện đùa. 

 “Tiểu tử, thê tử ngươi thật hung hãn!”, khi Diệp Thành đang lẩm bẩm thì Thái Ất Chân Nhân đã lấy tay chọc vào người hắn, nói xong còn nở nụ cười gian: “Bị đánh không ít rồi đúng không?” 

 “Ông bị rảnh à?” 

 “Xem đi, xem đi, lại nổi nóng rồi”, Thái Ất Chân Nhân khinh thường: “Nhưng lần trước gặp cô ấy, ta cảm thấy là một tiểu cô nương khá dịu dàng nho nhã, không ngờ lại nóng nảy như vậy”. 

 “Lần trước?”, Diệp Thành nhướng mày: “Ông từng gặp cô ấy?” 

 “Đương nhiên là gặp rồi!”, Ngô Tam Pháo hất đầu: “Lần trước chúng ta gặp cô ấy ở Âm Sơn, nhưng hình như là tóc trắng cơ, chắc ngươi cũng đã gặp rồi. Ồ không đúng, chúng ta đuổi theo tên kia rồi lúc về mới gặp, lúc đó ngươi đã chuồn mất rồi”. 

 Nghe vậy, Diệp Thành im lặng, nắm đấm phía sau tay áo đã siết chặt phát ra tiếng vang răng rắc. 

 Đúng là trời xui đất khiến, bở lỡ khi ở Hạo Thiên thế gia, bỏ lỡ khi ở Bắc Chấn Thương Nguyên, vậy mà ở Âm Sơn cũng lại bỏ lỡ. Đúng người, đúng địa điểm, đúng thời gian nhưng vẫn không gặp… 

 Tạo hoá trêu người! 

 Diệp Thành cười khổ lắc đầu. 

 Một lúc sau hắn nhìn Ngô Tam Pháo và Ngưu Thập Tam: “Nếu hai vị không còn chuyện gì nữa thì hôm nay hãy về đi! Bên ta sẽ nhanh chóng liên hệ với Bàn Long Hải Vực và đảo Hắc Long để xây trung chuyển hư không đại trận”. 

 “Được”, hai người cùng vươn vai đứng dậy: “Ta cảm giác chúng ta đang được dựa vào gốc cây to, đánh nhau thì ta có sát thần, trị thương thì có Đan Thánh”. 

 “Ta thích xem dáng vẻ ngông nghênh của mọi người”, Diệp Thành nghiêm túc nhìn hai người này. 

 “Vậy ta cũng đi đây, về nhà thương lượng một chút”, Man Sơn cũng lắc đầu, vác rìu lớn trên vai. 

 “Tiểu tử, Viêm Hoàng của ngươi nợ Hoàng tộc Đại Sở của ta hai ân huệ, đừng quên đấy”, trước khi đi, Thái Ất Chân Nhân còn nhắc: “Có thể lúc nào đó chúng ta sẽ tìm ngươi đòi ân huệ đấy”. 

 “Hai ân huệ?”, Diệp Thành nhướng mày: “Chẳng phải chỉ có một lần đi nhờ truyền tống trận thôi sao, còn gì nữa?” 

 “Vớ vẩn”, Thái Ất Chân Nhân cáu kỉnh: “Ngươi có biết trong trận Viêm Hoàng đánh Thiên Hoàng ấy vì sao Sát Thủ Thần Triều không ra tay gây rối không? Chính là vì Hoàng tộc Đại Sở chúng ta đã âm thầm giữ chân giúp các ngươi”. 

 “Còn có chuyện này à?”, Diệp Thành sờ cằm, nếu Thái Ất Chân Nhân không nói thì hắn thật sự không biết có chuyện này. 

 “Nhớ đấy, hai mối ân huệ, đừng có quên”, khi Diệp Thành đang cân nhắc thì Thái Ất Chân Nhân đã lại lên tiếng, hơn nữa vừa nói còn vừa lấy một quyển sổ nhỏ ra ghi lại. 

 “Chuyện này mà ông cũng ghi, có còn biết xấu hổ không hả?”, Diệp Thành mắng to. 

 “Đây là ân huệ, ân huệ thì phải ghi rõ ràng”. 

 “Nếu ông đã nói vậy thì chúng ta cùng tính lại đi”, Diệp Thành không nghe nổi nữa: “Năm xưa Sở Hoàng trấn áp Sát Thủ Thần Triều để lại một đống hỗn độn, là thuỷ tổ Viêm Hoàng của chúng ta giúp các ông thu dọn, ân huệ này tính cho ai?” 

 “Đã hơn mười nghìn năm rồi, ngươi còn lật lại nợ cũ!”, Thái Ất Chân Nhân bĩu môi. 

 “Là ông lấy sổ ra đi qua đi lại trước mặt lão tử nên ta mới phải tính chứ!”, Diệp Thành tỏ vẻ không tán thành, sau đó hắn giơ một ngón tay lên: “Đây được tính là một ân huệ”. 

 “Nếu các ngươi đã nói như vậy thì Hoàng tộc Đại Sở và Viêm Hoàng đều nợ chúng ta một ân huệ!”, Man Sơn hất đầu. 


 “Nếu Thần Hoàng còn trị vì không biết phải đòi bao nhiêu ân huệ nữa!”, nhìn ba người đều lấy sổ ra, Ngô Tam Pháo và Ngưu Thập Tam cùng thở dài. 

 Đúng vậy! Nếu tính như Diệp Thành, Thái Ất Chân Nhân và Man Sơn thì khi Thần Hoàng trị vì, các thế lực tà ác mà tám Hoàng đế thời trước của Đại Sở trấn áp đều từng gây chuyện, chẳng phải cuối cùng tất cả đều do Thần Hoàng giải quyết hay sao? 

 Nếu tính như vậy thì hậu duệ của tám vị Hoàng đế đời trước của Đại Sở đều nợ Thần Hoàng một ân huệ, nếu tính như vậy thì có tính tám đời cũng không hết! 

 Không biết nếu chín vị Hoàng đế của Đại Sở còn sống, nhìn thấy ba tên này lấy sổ sách ra ngồi tính ân huệ, liệu có giáng cho mỗi tên một bạt tai không!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.