Tiên Võ Đế Vương

Chương 973:  Họ có thể không chấn động sao?



Bùm! Đùng! Đoàng! 

 Màn đêm tĩnh lặng nhưng không hề yên bình, có lẽ vì khí thế của phía Chung Giang quá mạnh, lại nối liền với nhau, còn có cả tiếng sấm rền nên hư không bị chèn ép như muốn sụp đổ. 

 Nhìn từ xa, họ như hơn ba mươi ngôi sao chói lọi, toả sáng trên bầu trên đêm. 

 “Thế… Thế này…”, thấy đội quân đông đảo như vậy, với định lực của phía Thanh Vân Lão Tổ cũng hoàn toàn kinh hãi. 

 Họ có thể không chấn động sao? Họ có lý do gì để không chấn động? 

 Cảnh giới Chuẩn Thiên, tổng cộng có hơn ba mươi cảnh giới Chuẩn Thiên đó! Đây là lực lượng hùng mạnh nhường nào, thậm chí bọn họ còn không dám nghĩ tới! Không ngờ Nam Sở lại có lực lượng kinh người đến vậy. 

 Đột nhiên, phía Thanh Vân Lão Tổ run lên, khoé miệng run rẩy, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt. 

 Mặc dù chín người họ đều là lão tổ, ai cũng có tu vi cảnh giới Chuẩn Thiên, nhưng vẫn không đấu lại nổi với bao nhiêu tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thế này! Bọn họ biết nếu hôm nay không có chuyện gì bất ngờ thì họ sẽ chết chắc. 

 “Thanh Vân, chúng ta không giết các ngươi, tự phế tu vi đi, đỡ phải đau đớn”, khi phía Thanh Vân Lão Tổ còn đang bàng hoàng thì Hằng Thiên Thượng Nhân đã ung dung lên tiếng. 

 “Hằng Thiên, lần trước ngươi bắt tay với Chính Dương Tông hãm hại Thanh Vân, chúng ta còn chưa tìm các ngươi tính sổ, lần này các ngươi lại gài bẫy bọn ta?”, Thanh Vân Lão Tổ tức giận gầm thét: “Ngươi phải biết nếu chúng ta bị phế tu vi thì Thanh Vân rất có thể sẽ bị Chính Dương thâu tóm, Thanh Vân bị xoá sổ thì tiếp theo sẽ là Hằng Nhạc các ngươi”. 

 “Chúng ta hiểu điều này”, Hằng Nhạc Chân Nhân vuốt râu mỉm cười: “Nhưng khi chúng ta và các cao thủ cùng xuất hiện ở đây, ngươi không thấy nghi hoặc chút nào sao? Bây giờ chúng ta sẽ sợ Chính Dương Tông chắc?” 

 “Các ngươi…”, Thanh Vân Lão Tổ lời đã đến miệng nhưng lại không biết nên nói gì. 

 Ông ta nhìn lướt qua hư thiên với ánh mắt sắc bén, tám đại lão tổ Hằng Nhạc và phía Sở Linh Ngọc thì ông ta biết, ông ta cũng biết mấy người phía lão tổ nhà họ Hùng, hai vị lão tổ nhà Thượng Quan, lão tổ nhà Tư Đồ, lão tổ nhà Đông Phương, lão tổ nhà Tây Môn và lão tổ nhà Bắc Thần. 

 Nhưng phía Thiên Tông Lão Tổ và Chung Giang thì bọn họ chưa gặp bao giờ. 

 Đây là mối quan hệ thế nào? Hằng Nhạc và lão tổ của rất nhiều thế gia ở Nam Sở, còn có một số cao thủ không biết tên, họ cùng xuất hiện ở đây nghĩa là nhiều thế lực đã cùng bắt tay với nhau rồi sao? 

 Nếu như vậy thì bọn họ thật sự sợ rồi, không ngờ những thế lực này lại liên hợp với nhau. 

 “Nào nào nào, hiếm lắm mọi người mới gặp nhau, để ta tự giới thiệu trước chứ không đến lúc bị phế rồi, các ngươi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra”, Cổ Tam Thông chỉnh lại quần áo, sau đó vuốt mái tóc tổ quạ của mình còn tự cho là rất đẹp trai: “Gọi ta Cổ Tam Thông là được, Cổ trong Cổ Tam Thông, Tam trong Cổ Tam Thông, Thông trong Cổ Tam Thông, nhớ thế nhé”. 

 “Ngươi chính là Cổ Tam Thông”, sắc mặt Thanh Vân Lão Tổ chợt thay đổi, dường như ông ta biết lai lịch của Cổ Tam Thông. 

 Cổ Tam Thông phớt lờ sự ngạc nhiên của Thanh Vân Lão Tổ, ông ta chỉ vào những người có mặt rồi giới thiệu một loạt: “Lão tổ của Hằng Nhạc và các thế gia lớn ở Nam Sở thì ta không giới thiệu nữa nhé, hầu như ngươi đều biết họ cả. Tên đứng cạnh ta đây là Vô Nhai Đạo Nhân, kia là lão tổ nhà họ Tô ở Bắc Sở, kia là lão tổ của Thiên Tông thế gia của Bắc Sở, mỹ nữ xinh đẹp đứng cạnh ông ấy là Sở Linh Ngọc”. 

 “Ồ đúng đúng, còn hai tên này nữa”, Cổ Tam Thông chỉ vào Long Nhất và Long Ngũ: “Chắc các ngươi rất quen với tên này, kí chủ trước đây của Thanh Vân Tông các ngươi, à không đúng, nói chính xác hơn là cơ thể của Lã Hậu, linh hồn là linh hồn Thái Hư Cổ Long của Thanh Vân Tông các ngươi. Còn tên còn lại thì chắc các ngươi chưa gặp, nhưng linh hồn của hắn là linh hồn Thái Hư Cổ Long của Hằng Nhạc”. 

 “Linh hồn Thái Hư Cổ Long của Hằng Nhạc?”, phía Thanh Vân Lão Tổ đều híp mắt thành một đường. Kí chủ của Hằng Nhạc là Doãn Chí Bình, mà linh hồn Thái Hư Cổ Long của hắn ta lại ở đây, vậy nói lên điều gì? 

 “Rất khó hiểu phải không? Vậy ta xin long trọng giới thiệu với ngươi vị này”, Cổ Tam Thông chỉ vào Diệp Thành cũng đang bị nhốt trong Thái Hư Long Cấm: “Hắn là Thánh chủ đời thứ chín mươi chín của Viêm Hoàng, chưởng giáo đời thứ chín của Hằng Nhạc. Thế nào? Ngạc nhiên chưa?” 

 “Hả…”, phía Thanh Vân Lão Tổ quay ngoắt sang nhìn Diệp Thành, vẻ mặt của họ trở nên khó tin với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, con ngươi lồi lên trông thấy, đồng tử thì thu nhỏ lại còn cỡ đầu kim.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.