Tiên Võ Đế Vương

Chương 929: Thế họ có con không?



“Đế… Đế Hoang?”, mặc dù Tử Huyên nói rất nhỏ nhưng Diệp Thành vẫn nghe thấy, trong lòng cũng rất chấn động. 

 Đế Hoang là Hoang Cổ Thánh Thể mạnh nhất trong lịch sử, từng độc chiến với năm vị đế, chiến đấu đến giọt máu thánh cuối cùng. 

 Diệp Thành nhớ lại truyền kỳ liên quan đến Đế Hoang mà Thái Hư Cổ Long từng kể, bây giờ lại nghe thấy cái tên này từ miệng Tử Huyên, sao hắn có thể không kinh ngạc? 

 Từ biểu hiện của Tử Huyên, hắn khẳng định cô có quen biết với Đế Hoang, hơn nữa còn không phải quan hệ bình thường. 

 Bên này, cuối cùng bàn tay ngọc của Tử Huyên cũng không chạm vào mặt Diệp Thành mà dừng lại giữa không trung. 

 Chính vào lúc này, thần hà bao quanh thân thể cô hoàn toàn biến mất, vẻ mặt cũng trở nên đờ đẫn, hai mắt trũng sâu vô hồn, cô đứng yên đó bất động, tựa như một cái xác không hồn. 

 “Tử Huyên?”, Diệp Thành thử gọi một tiếng, nhưng không nhận được lời đáp lại. 

 “Lại… Lại biến về hình nộm rồi à?”, Diệp Thành nhỏ giọng nói, sau đó hạ lệnh cho Tử Huyên. 

 Tử Huyên nhận được mệnh lệnh lập tức hành động ngay, cô thực sự đã lại biến về hình nộm. 

 Đột nhiên, Diệp Thành mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, nhìn chằm chằm Tử Huyên hy vọng có thể tìm ra manh mối từ trên người cô. 

 Chẳng mấy chốc hắn phát hiện nơi sâu trong đầu mày của Tử Huyên có một giọt máu loé lên thần hà bảy sắc lờ mờ, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác sợ run, không dám nhìn thẳng. 

 Diệp Thành dời mắt, Tiên Luân Nhãn hơi đau, có lẽ hành động nhìn xuyên thấu vừa rồi của hắn đã phạm phải cấm kỵ nào đó. 

 “Tử Huyên, rốt cuộc cô có lai lịch gì?”, Diệp Thành cau mày nhìn Tử Huyên trước mặt, tuy cô đã vào trạng thái ngủ say nhưng sự thần bí và cường đại của cô còn đáng sợ hơn bất cứ kẻ nào hắn từng gặp. 

 “Long gia, ngươi biết cô ấy có lai lịch thế nào không?”, Diệp Thành gọi Thái Hư Cổ Long. 

 “Trong giọt máu đó mang theo đế uy, có lẽ liên quan đến Đại Đế, cũng giống như ta vậy”. 

 “Lợi hại vậy?”, Diệp Thành ngạc nhiên. 

 “Nếu ta đoán không nhầm thì cô ấy là Nguyệt Thương, Đông Hoa Nữ đế duy nhất trong một trăm ba mươi vị đế của Huyền Hoang, thành đế trước lúc năm nghìn tuổi”, Thái Hư Cổ Long chậm rãi nói. 

 “Thật không đấy? Điều này mà ngươi cũng nhìn ra được?”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long với ánh mắt không tin. 

 “Chuyện liên quan đến Đại Đế, đã bao giờ ta nói đùa?”, Thái Hư Cổ Long vuốt râu rồng: “Cô ấy nhắc đến Đế Hoang với ánh mắt kỳ lạ như vậy, khả năng là do tàn hồn hoặc giọt máu còn sót lại đó của Nữ đế Nguyệt Thương lắng đọng qua năm tháng vô tận rồi tạo nên linh trí”. 

 “Nghe ngươi nói vậy thì Đông Hoa Nữ đế và Đế Hoang của Thánh thể ta có quan hệ rất gần gũi?”, Diệp Thành hỏi thử. 

 “Đương nhiên rồi! Đây là Đại Sở, nếu ở Chư Thiên Vạn Vực, ngươi tìm bất kỳ tu sĩ nào thì họ cũng biết truyền thuyết về hai người này. Nữ đế Nguyệt Thương là hồng nhan chí tôn của Thánh thể Đế Hoang, nếu không có Đế Hoang thì cô ấy không thể thành đế, nếu không có họ thì cũng không có chúng ta bây giờ”. 

 “Không có chúng ta bây giờ?”, Diệp Thành thảng thốt: “Là… Là thế nào?” 

 “Thành đế phải độ đế kiếp”, Thái Hư Cổ Long giải thích: “Năm đó khi Đông Hoa Nữ đế độ kiếp đã đánh động đến cao thủ đế đạo dị vực, không phải một người mà là năm người! Vì bảo vệ Đông Hoa Nữ đế lên ngôi Đại Đế, Đế Hoang đã huyết tế căn nguyên Thánh thể, đổi lấy sức chiến đấu đỉnh cao nhất, ngăn cản năm vị Đại Đế kia! Trận chiến đó quá bi thảm, Đế Hoang chết trận, Chư Thiên Vạn Vực máu chảy thành sông, thây chất thành núi. May mà cố gắng của họ không hề uổng phí, Nguyệt Thương thành đế, đánh bại cao thủ dị vực, bảo vệ được chín mươi nghìn năm Chư Thiên Vạn Vực”. 

 “Đông Hoa Nữ đế có làm cho Đế Hoang sống lại không?”, câu hỏi này của Diệp Thành mang tính tò mò, hóng hớt, trong lòng hắn hơi hy vọng, hy vọng Nguyệt Thương và Đế Hoang năm đó có thể nên duyên một kiếp. 

 “Đại Đế cũng không phải toàn năng”, Thái Hư Cổ Long nhẹ giọng đáp. 

 “Vậy thì thật đáng tiếc”, Diệp Thành không khỏi thở dài. 

 “Vì vậy nếu không có Đế Hoang và Đông Hoa Nữ đế năm đó thì Chư Thiên Vạn Vực đã không còn tồn tại từ lâu rồi, cũng sẽ không có thế hệ mai sau”. 

 “Thế họ có con không?” 

 “Ngươi định tiếp tục nói chuyện nhảm nhí này với ta à?”, Thái Hư Cổ Long lườm Diệp Thành: “Có thời gian thì mau hồi phục chấn thương càng nhanh càng tốt. Muốn nghe thì khi nào ngươi về, ta sẽ kể cho ngươi”. 

 “Mẹ kiếp, ta quên mất việc này”, Diệp Thành như vừa tỉnh lại cơn mơ, vội vàng ngồi xếp bằng trên đất. 

 Hạt cát này một ngày nữa sẽ giải trừ phong ấn, vậy nên hắn phải hồi phục chấn thương càng sớm càng tốt trong một ngày này, nếu không lại gặp đám cao thủ kia sẽ bị đánh hội đồng đến chết. 

 Rắc! Rắc! 

 Thoáng chốc, tiếng xương cốt va chạm vang lên trong không gian cát, còn có tiếng roẹt roẹt của lôi điện. 

 Diệp Thành lại luyện thể và luyện hồn cùng lúc, kết hợp với khả năng phục hồi cường hãn của Hoang Cổ Thánh Thể nên toàn thân hắn bốc lên khói xanh, vết thương nhanh chóng lành lại bằng tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cánh tay bị mất cũng đã nhanh chóng mọc ra. 

 Đồng thời, chín phân thân ở thế giới dưới lòng đất của Chính Dương Tông không ngừng truyền đại địa tinh nguyên tới, mà chín phân thân ở hoang mạc cũng đang liên tục truyền sức mạnh tinh tú cho hắn. 

 Rắc! 

 Ngoài ra, những viên đan dược đủ màu sắc cũng liên tục bay ra từ túi đựng đồ của Diệp Thành, phẩm cấp kém nhất cũng là ba vân, số lượng cực kỳ nhiều, đều là linh đan trị thương, tinh nguyên tràn ra đều hoà vào cơ thể hắn. 

 Mọi thứ đang diễn ra một cách có trật tự. 

 Bên ngoài, những người đuổi theo Diệp Thành lại quay về, vẻ mặt ai cũng khó coi như ăn phải phân. 

 Bọn họ rất hung hãn, đuổi theo hơn tám mươi nghìn dặm cũng chẳng đuổi kịp. 

 Điều này đều nhờ công lao của Tử Huyên, khi Diệp Thành trốn vào không gian cát, cô đã gọi ra hai đạo thần quang, mà những người này đuổi theo hai thần quang đó, đuổi mãi đuổi mãi, hai thần quang liền biến mất. 

 Chết tiệt! 

 “Chậc chậc chậc, hùng tráng thật!”, nhìn đại quân phân điện thứ ba của Chính Dương Tông quay về, mặt ai nấy đều xám xịt, lão già Gia Cát Vũ tặc lưỡi nhìn phía Chính Dương Lão Tổ: “Bắt một cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất thôi mà cũng điều động đại quân cả một điện, các ngươi được lắm!” 

 Lại nhìn đến phía Chính Dương Lão Tổ, bọn họ phớt lờ câu nói đó của lão già Gia Cát Vũ, chỉ nhìn Bàng Thống điện chủ phân điện thứ ba của Chính Dương: “Người đâu?” 

 “Chạy… Chạy rồi”, Bàng Thống cúi đầu đáp. 

 “Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy hả!”, Chính Dương Lão Tổ giận tím mặt, để giết Diệp Thành mà bọn họ đã điều động quân lực của cả một điện, đội hình đông như thế cũng vẫn để Diệp Thành chạy mất, bọn họ có còn mặt mũi nữa không?

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.