Giờ phút này chẳng còn ai quan tâm cảnh giới Chuẩn Thiên, cảnh giới Không Minh nữa, Diệp Thành đi tới đâu là chém tới đó.
Khung cảnh rất hào hùng, tràn ngập tiếng la hét gào khóc, rất nhiều người đã bỏ mạng dưới thiên kiếp, rất nhiều người cửu tử nhất sinh mới chạy ra được, đầu không ngoảnh lại chạy đi một mạch.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Diệp Thành ra tay liên tiếp, đánh bay bốn đạo thiên kiếp từ trên trời giáng xuống, sau đó hắn xoay người chuẩn bị đuổi theo Chính Dương Lão Tổ lần nữa.
Tuy nhiên hắn phát hiện Chính Dương Lão Tổ đã nhân lúc hắn đối phó với thiên kiếp mà chạy đi rất xa, tốc độ bỏ chạy của ông ta cũng cực kỳ bá đạo.
“Coi như ông chạy nhanh”, Diệp Thành chửi một tiếng, liếc mắt nhìn xung quanh, lao thẳng đến nơi tập trung đông người nhất.
Thấy Diệp Thành đến, những kẻ mạnh vốn đã chật vật suýt thì tức hộc máu, không nhiều lời lập tức quay đầu bỏ chạy, chỉ sợ chạy chậm một chút là sẽ bị tên súc sinh Diệp Thành này đuổi theo.
“Chạy? Chạy đi đâu?”
“Không phải vừa nãy các ngươi rất lợi hại sao?”
“Lão tử không ra oai lại tưởng ta đây là chuột!”
Dưới bầu trời truyền đến tiếng gào thét của Diệp Thành.
Hắn vẫn giữ vững tinh thần vô liêm sỉ của mình, nơi nào đông người thì hắn chạy tới, hơn nữa còn không chơi theo lối thông thường, đuổi một lúc rồi đột ngột xoay người chạy về hướng khác.
Phụt! Phụt! Phụt!
Vẫn là cảnh tượng đẫm máu, từng người từng người bị lôi kiếp từ trên trời đánh trúng, vô cùng đau đớn, người cả đời chưa từng thấy thiên kiếp, lần này nhìn thấy lại có cảm giác vô cùng sung sướng.
Gầm!
Ngay khi Diệp Thành đang thể hiện sức mạnh thì một tiếng rồng gầm kinh thế vang lên từ hư không phía Đông.
Tiếng rồng gầm này mang theo khí phách và sức mạnh của sấm sét, uy nghiêm không gì sánh được, giống như ý chí của đất trời khiến người ta không dám có ý chống lại.
Vào lúc này, những người đã thoát ra được đều ngẩng đầu nhìn lên nơi đó.
Đập vào mắt bọn họ là một con cự long chừng nghìn trượng, toàn thân được bao phủ bởi sấm sét, hoặc có thể nói rằng nó được hình thành từ sấm sét, gầm một tiếng chấn động bầu trời, gầm hai tiếng hư không sụp đổ, gầm ba tiếng thiên địa nứt ra.
“Đó… Đó là cái gì?”, nhìn con cự long sấm sét, vẻ mặt mọi người đều thay đổi.
“Long… Long gia, đó là cái gì?”, Diệp Thành ngơ ngác nhìn lên bầu trời, lần trước độ kiếp hắn cũng chưa thấy rồng sấm sét bao giờ.
“Đây chính là điều thú vị mà ta nói”, giọng Thái Hư Cổ Long lập tức vang lên: “Khi Huyền Linh Chi Thể độ thiên kiếp đã dẫn ra phi hoàng sấm sét, quả không ngoài dự đoán của ta, ngươi đã dẫn ra được thần long sấm sét”.
“Sau đó thì sao?”, Diệp Thành vội hỏi.
“Đánh thôi!”, Thái Hư Cổ Long ngoáy tai: “Giết thần long sấm sét đó đi, nếu không ngươi sẽ không bao giờ thoát được thiên kiếp”.
“Thì ra là vậy!”, ánh mắt Diệp Thành đột nhiên trở nên sắc bén, tràn đầy ý chí chiến đấu.
Nhưng khi hắn đang định xông lên hư không để chiến đấu với thần long sấm sét thì tiếng gầm thứ hai vang lên.
Lập tức có hàng tỷ tia sấm sét tụ lại, phía trên hư không phía Tây hình thành một thứ khổng lồ khác.
Nhìn kỹ lại thì đó là một con bạch hổ với thân hình nghìn trượng, tiếng gầm gừ rung trời lở đất, mang theo sức mạnh và uy nghiêm kinh hoàng.
“Mẹ kiếp, vẫn còn à?”, lúc này ngay cả Thái Hư Cổ Long cũng phải giật mình ngẩng đầu lên.
Gầm!
Lời nó vừa dứt, tiếng gầm kinh thiên động địa thứ ba vang lên, trên hư không phía Bắc lại có sấm sét ngưng tụ, hình thành một con huyền vũ sấm sét khổng lồ, nó cực kỳ to và nặng, toàn thân tản ra sấm sét với uy lực cực mạnh.
“Có… Có cần ghê gớm vậy không?”, Thái Hư Cổ Long há hốc miệng, dường như có thể nhìn thấy huyền vũ khổng lồ qua nghìn sông vạn núi.
Gầm!
Lại một tiếng gầm thét kinh thiên động địa vang vọng cả bầu trời rộng lớn vang lên ngay khi lời nó vừa dứt, trên bầu trời phía Nam, dưới sự chú ý của mọi người, một con phượng hoàng sấm sét to lớn đã được hình thành.
“Không… Không cần phải thế chứ”, nhìn hư không xa xa, Diệp Thành nuốt nước bọt ừng ực.
“Trời đất, ta…”
“Ngươi câm miệng cho ta”, Diệp Thành lập tức ngắt lời Thái Hư Cổ Long: “Ngươi cứ nói một câu là lại thêm một con, ngươi có thể ngậm cái miệng thối của ngươi lại được rồi đấy!”
“Có thể trách ta được sao?”, Thái Hư Cổ Long bực bội: “Lão tử vẫn đang nói này, sao nó không ra nữa?”
Gầm!
Thái Hư Cổ Long vừa dứt lời, tiếng gầm thứ năm liền vang lên, chính giữa hư không lại hình thành một con kỳ lân sấm sét cực lớn.
Ồ!
Nhìn thấy cảnh này, khoé miệng Thái Hư Cổ Long đột nhiên giật giật.
Lần này nó thật sự ngậm miệng, không dám hé răng nửa lời, nếu lại thêm một con nữa xuất hiện, có lẽ Diệp Thành sẽ bóp chết nó.
Sắc mặt Diệp Thành đã tối sầm từ lâu, không đợi Thái Hư Cổ Long lên tiếng, lúc này hắn đã có ý muốn bóp chết nó, sau đó lột da xâu nó thành xiên.
Gầm! Gầm! Gầm! Gầm! Gầm!
Tiếng gầm rú không ngớt, kèm theo đó là sấm sét và uy áp đáng sợ.
Cảnh tượng tráng lệ trên bầu trời lúc này:
Phía Đông có thần long sấm sét bay lượn, phía Tây có bạch hổ sấm sét gầm gừ, phía Nam có phượng hoàng sấm sét cất tiếng hí, phía Bắc có huyền vũ sấm sét mở đường, chính giữa là kỳ lân sấm sét gào thét.
Lúc này, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
“Ta đã thấy rất… rất nhiều người độ kiếp, nhưng đây là lần… lần đầu tiên thấy cảnh tượng thiên kiếp thế này”, lão tu sĩ già mấp máy môi, nhìn lên trời cao với vẻ mặt khó tin.
“Phía Đông có thần long, phía Tây có bạch hổ, phía Nam có phượng hoàng, phía Bắc có huyền vũ, chính giữa có kỳ lân, rốt cuộc đây là thiên kiếp gì?”
“Sống mấy trăm năm, hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt”.
“Dẫn ra được thiên kiếp thế này, thiên phú của Tần Vũ phải cao nhường nào chứ?”, vẻ mặt cao thủ của tam tông đầy vẻ kinh ngạc, khiếp sợ.
“Người có thiên phú như vậy, nếu không giúp gì được cho tam tông thì nhất định phải chết”, Chính Dương Lão Tổ đã bết bát lắm rồi nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng.
Cũng như ông ta, trong mắt cao thủ của Hằng Nhạc và Thanh Vân đều loé lên tia sáng lạnh lẽo, hiếm khi cao thủ ba tông có thể đồng lòng như vậy, bất kể là cái giá nào cũng phải giết được Diệp Thành.
“Thánh chủ, thần phạt này của hắn…”, trong đại điện Thiên Huyền Môn, Phục Nhai nhìn cảnh tượng trong màn nước rồi lại nhìn Đông Hoàng Thái Tâm.
“Thần phạt từ ngàn xưa chỉ Hoang Cổ Thánh Thể mới có”, Đông Hoàng Thái Tâm mỉm cười: “Hắn chỉ có căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể chứ không có thần tàng của Hoang Cổ Thánh Thể, nếu là Hoang Cổ Thánh Thể hoàn chỉnh thì không chỉ có nhiêu đây thôi đâu”.
“Hắn chỉ là một nửa Hoang Cổ Thánh Thể, không biết có chống lại được thần phạt từ ngàn xưa này không”.