Sau một đường máu rẽ ngang trời, Cơ Tuyết Băng đứng khựng người lại vì tốc độ của Diệp Thành quá nhanh, chỉ một mâu tung ra khiến cô ta suýt chút nữa bị đâm xuyên.
“Chạy, cô chạy tiếp đi?”, giọng nói từ phía trước vọng tới, sau đó Diệp Thành đang truy sát Cơ Tuyết Băng từ phía sau đã vượt qua cô ta và chặn phía trước cô ta.
“Này, chúng ta thương lượng nhé, theo ta quay về”, Diệp Thành xoay xoay lọn tóc.
Còn theo ngươi quay về? Quay về để phong ấn ta à? Được đôi ba ngày lại lôi ta ra để đòi tiền chuộc, đôi ba ngày đánh ta ngất, cả ngày bị ngươi chọc tức muốn chết.
Nghĩ đi nghĩ lại, Cơ Tuyết Băng càng đỏ mặt, không biết vì tức hay thế nào mà mỗi lần nhìn Diệp Thành, khuôn mặt cô đều méo xệch cả đi, Cơ Tuyết Băng nghiến răng ken két, chỉ muốn bóp chết tên này ngay lập tức.
Thế nhưng tên tiện nhân mặt dày trước mặt lại rất lợi hại, cho dù là cô thì cũng không thể đánh thắng chứ đừng nói là bóp chết hắn.
“Nương tử, ngoan, về nhà thôi”, khi Cơ Tuyết Băng đang tức tối thì Diệp Thành lại lên tiếng nói câu này.
“Tên ranh, cút”, Diệp Thành bất giác mắng chửi, rõ ràng câu vừa rồi không phải do hắn nói ra mà do Thái Hư Cổ Long ở dưới lòng đất của Chính Dương Tông nói ra.
“Mẹ kiếp, ngươi mới là tên ranh, lão tử ta là Thái Hư Cổ Long”.
“Ta chưa bao giờ gặp Thái Hư Cổ Long nào mà đê tiện như ngươi, ngươi đúng là tên bán đứng ta, ta…”, Diệp Thành còn chưa nói xong đã phải im bặt vì hắn cảm nhận được Cơ Tuyết Băng ở phía đối diện phản ứng khác thường.
Hắn đưa mắt nhìn thì thấy khuôn mặt của Cơ Tuyết Băng đã đỏ bừng lên, lần này cô không chỉ bị chọc tức mà còn vô cùng xấu hổ. Cơ Tuyết Băng là Huyền Linh Chi Thể, trước sự chứng kiến của bao nhiêu người như vậy mà trêu chọc cô ta bằng câu nói này.
Cơ Tuyết Băng tức rồi, cô thực sự vô cùng tức giận.
Thế rồi khí tức của Cơ Tuyết Băng thay đổi, cô trở nên lạnh lùng thấy rõ, phần trán còn xuất hiện một đường phù văn hình hoa sen, sau khi đường phù văn này hiển hiện thì một đạo thần hà ba màu xuất phát từ trên cơ thể Cơ Tuyết Băng cứ thế chiếu rọi lên trời.
Ngay lập tức, hư không cao vợi bị thần hà ba màu chọc thủng tạo thành một cái hố to, tiếp đó, trên thiên tiêu xuất hiện cảnh tượng hoành tráng đó là một bó hoa sen che lấp mặt trời, trông vô cùng choán mắt, trên bông hoa còn có thần quang bao quanh, phát ra thần hà ba màu, nếu nhìn kĩ thì có thể thấy xung quanh bông hoa có những dị tượng huyền diệu đan xen nhau tạo thành cảnh tượng hoàn mĩ.
Sau khi cảnh tượng này xuất hiện, mái tóc Cơ Tuyết Băng cũng trở thành màu đỏ, khí thế tăng vọt, lúc này cô giống như một nữ vương cái thế đang nhìn xuống thế gian.
Có thể thấy trong đôi mắt đẹp kia còn có hai bông hoa lửa đang rực cháy.
“Tên đê tiện nhà ngươi, nhìn xem, ngươi chọc tức cô ta rồi”, Diệp Thành tối sầm mặt mắng chửi.
“Cái đó à…Thôi ta ngủ trước đây”.
………
Rầm!
Phía này Cơ Tuyết Băng với khả năng chiến đấu tăng vọt đã vung tay, bàn tay che lấp mặt đất, còn chưa giáng xuống đã khiến một ngọn núi sừng sững sụp đổ giống như thể nó không thể chịu nổi uy lực mạnh mẽ đó.
“Tên ranh nhà ngươi, về ta sẽ tính sổ với ngươi” Diệp Thành vội chặn họng Thái Hư Cổ Long sau đó đạp tan hư không, tung ra chưởng bát hoang hỗn hợp với rất nhiều bí pháp nghịch thiên.
Rầm! Bịch!
Hai đạo chưởng ấn lần lượt được Diệp Thành tung ra, một chưởng của hắn mặc dù bá đạo nhưng khả năng chiến đấu trong một chưởng của Cơ Tuyết Băng lại vô cùng mạnh mẽ khiến Diệp Thành vừa xông lên thương không đã bị trấn áp xuống bên dưới.
Bang!
Một kiếm cái thế của Cơ Tuyết Băng cứ thế chém vào Bá Long Đao, kể cả một người có khả năng chiến đấu như Diệp Thành cũng suýt chút nữa bị chém quỳ sụp xuống đất, khả năng chiến đấu tăng vọt khiến Cơ Tuyết Băng trở nên mạnh mẽ dị thường.
Phá cho ta!
Diệp Thành hô lên, khí huyết sục sôi, cứ thế vung tay.