Tiên Võ Đế Vương

Chương 865: Đúng là có thể được kìa! 



Không biết từ bao giờ tiếng gào thét thê thảm của Tư Đồ Nam mới tắt lịm. 

 Linh khí của trời đất nhanh chóng ngưng tụ lại, hình thành nên một vòng xoáy linh khí khổng lồ, ngấm vào trong cơ thể Tư Đồ Nam thông qua từng lỗ chân lông trên cơ thể hắn, cơ thể hắn giống như một hang động không thấy đáy, liên tục hấp thu linh khí của đất trời. 

 Đúng là có thể được kìa! 

 Nhóm người phía Tư Đồ Long Sơn tỏ ra vô cùng kinh ngạc. Là những người có kinh nghiệm, sao bọn họ có thể không biết tới ý nghĩa của vùng đan hải là gì chứ, đó chẳng phải là vùng mà chỉ có tu sĩ ở cảnh giới Không Minh mới có thể mở ra sao. 

 Cảnh giới Linh hư và cảnh giới Không Minh chỉ cách nhau một tầng cảnh giới nhưng khoảng cách về thự lực lại vô cùng lớn, cũng vì vùng đan hải và dung lượng của đan hải rộng lớn hơn rất nhiều so với vùng đan điền. 

 Hiện giờ Tư Đồ Nam mở ra được vùng đan hải khi mới ở cảnh giới Linh Hư, thực lực nhất định sẽ tăng vọt, lại thêm hắn vốn dĩ đã có khả năng đánh đấm vượt trội nên khi vùng đan hải được khai mở thì rõ ràng Tư Đồ Nam như hổ mọc thêm cánh. 

 “Giỏi quá”, sau khi thu lại ánh mắt từ Tư Đồ Nam, Tư Đồ Long Sơn lại nhìn sang Diệp Thành tỏ vẻ kinh ngạc. 

 “Chuyện nhỏ thôi ạ”, Diệp Thành vuốt vuốt tóc đáp lời. 

 Phía này, hình thái của Tư Đồ Nam đã thay đổi, toàn thân khí huyết sục sôi giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt, khí thế của hắn tăng lên mười mấy lần, xung quanh có thần quang di chuyển lấp lánh ánh sáng, giống như thể hắn đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác vậy. 

 “Tiếp tục”, Diệp Thành lại triệu gọi theien lôi giúp Tư Đồ Nam tôi luyện linh hồn còn tiên hoả giúp hắn mở ra vùng đan hải. 

 “Được, được lắm”, nhìn sự thay đổi của Tư Đồ Nam, Tư Đồ Long Sơn cảm kích không thôi, ông ta thầm nhủ nhà họ Tư Đồ có người kế cận thật rồi. 

 “Tiền bối, lần này con tới đây là muốn bàn việc chính”, phía này Diệp Thành cắn một miếng linh quả rồi nhìn sang Tư Đồ Long Sơn. 

 “Xin tiểu hữu cứ nói”, Tư Đồ Long Sơn mỉm cười, nếu luận về vai vế thì ông ta là tiền bối của Diệp Thành nhưng nếu luận về thân phận, Diệp Thành là Viêm Hoàng Thánh Chủ, ông ta là lão tổ của nhà họ Tư Đồ, hai bên coi như ngang hàng nhau. 

 “Con tin là thực lực của chúng con thế nào thì chư vị tiền bối cũng đã nắm được, lần này con tới dây là muốn kết liên minh với nhà họ Tư Đồ”, Diệp Thành không vòng vo, cứ thế nói thẳng vào vấn đề: “Không biết chư vị tiền bối có muốn kết liên minh với bên con không?” 

 “Đương nhiên rồi”, Tư Đồ Long Sơn không nghĩ gì cứ thế lên tiếng”. 

 Đó là sát thần Tần Vũ, là Đan thánh Diệp Thành, là Viêm Hoàng Thánh Chủ, lấy bất cứ thân phận nào của hắn ra để nói thì cũng vô cùng có giá trị, huống hồ ba thân phận này lại thuộc về cùng một người. 

 Vốn dĩ nhà họ Tư Đồ ở Tây Vực là gia tộc có mối quan hệ tốt đẹp với Hằng Nhạc Tông nhưng Hằng Nhạc Tông lại xảy ra biến cố, Doãn Chí Bình nguông cuồng ngạo mạn yêu cầu bọn họ dần dần ra khỏi Hằng Nhạc Tông. 

 Từ đó trở đi, tình hình của nhà họ Tư Đồ không còn lạc quan nữa, một mặt bị Hằng Nhạc Tông chèn ép, một măt bị các gia tộc khác ở Tây Vực bài trừ, bọn họ không thể không tìm cách kết liên minh với một thế lực mạnh khác. 

 Hiện giờ Viêm Hoàng mà Diệp Thành dẫn dắt là sự lựa chọn tốt nhất, Viêm Hoàng Thánh Chủ đã đích thân đến đây là vinh hạnh của bọn họ. 

 Vả lại thêm nữa là mối quan hệ thân tình giữa Diệp Thành và Tư Đồ Nam cùng với thân phận của Diệp Thành nên sau khi kết liên minh thì tình hình sẽ khác. 

 Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là cách chủ trì đại cục của Diệp Thành hơn hẳn Doãn Chí Bình. 

 “Tiền bối thật là người hào phóng”, Diệp Thành mỉm cười, việc này tiến hành thuận lợi như vậy khiến hắn thật sự rất vui mừng. 

 “Có gì đâu, đó là vinh hạnh của chúng ta”. 

 “Đã vậy thì Viêm Hoàng sẽ nhanh chóng phái người tới giúp nhà họ Tư Đồ đả thông thông đạo không gian Truyền Tống Trận với nhà họ hùng, chín phân điện của Hằng Nhạc Tông và cổ thành Thiên Thu, bất cứ bên nào gặp nạn chúng ta đều hỗ trợ lẫn nhau. 


 “Tốt, tốt quá rồi”, Tư Đồ Tấn vô cùng cảm kích, ông ta vội chạy ra ngoài, “ta đi gọi người”. 

 Sau khi Tư Đồ Tấn chạy đi chưa lâu, Tư Đồ Nam đã tỉnh lại, khuôn mặt hắn thần thái rõ rệt, vô cùng hưng phấn, sinh lực dồi dào, toàn thân tràn đầy sức sống. 

 “Tiểu tử, cảm ơn đệ”, Tư Đồ Nam mỉm cười, “lần này tới thành cổ Thiên Thu lại có thể lên mặt rồi, ta phải xử tên béo Hùng Nhị trước”. 

 Nghe câu này, không chỉ Diệp Thành mà đến cả Tư Đồ Long Sơn cũng phải giật giật khoé miệng ái ngại.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.