Tiên Võ Đế Vương

Chương 813



\

 

 

             Rầm! Bịch!  

             Màn đêm yên tĩnh nhưng lại không hề yên bình, cả Nam Sở gần như đều hỗn loạn, khắp nơi đều vang lên tiếng nổ, khắp nơi đều sục sôi chiến đấu.  

             Không chỉ phân điện thứ chín của Thanh Vân Tông, lúc này, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân đều dẫn người của Viêm Hoàng tới, sát phạt vào trong từng khu thành cổ.  

             Những thành cổ này đều của những gia tộc phụ thuộc Thanh Vân Tông vả lại gia tộc nào cũng vô cùng tàn bạo.  

             Đây chính là chiến lược của Diệp Thành, đã đánh thì phải đánh cho Thanh Vân Tông đau đớn, tê liệt, như vậy thì mới có thể khiến Thanh Vân hận Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông tới tận xương tuỷ, như vậy thì sau này bọn họ mới có thể liên minh với Thanh Vân Tông đối đầu với Chính Dương Tông và đưa ra được điều kiện có lợi khác.  

             Chỉ vì trận đại chiến quá khốc liệt, chỉ vì địa điểm đại chiến quá nhiều, quá nhiều nên cả Nam Sở, thậm chí là cả bắc Sở và thế lực tứ phương của Đại Sở đều kinh động.  

             Nhìn tứ phương thần hoa bao quanh, đó chính là từng mảng huyết vụ đẫm máu cuộn trào, tiếng giết , gào rít, liên tiếp vang lên tạo thành làn sóng.  

             “Sao lại có động tĩnh lớn thế này?”, đã có không ít thế lực tới thăm dò, khi trông thấy từng chiến trường tan hoang, bọn họ đều tỏ ra hết sức ngỡ ngàng vì trận đại chiến quá thảm khốc, cảnh tượng đổ nát khắp nơi.  

             “Theo như tông tin đáng tin thì Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông hai tông với mười tám phân điện cùng công kích chín phân điện của Thanh Vân Tông”.  

             “Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông liên minh, ta không nghe nhầm chứ?”, có người kinh ngạc lên tiếng: “Có chuyện gì vậy, người của Hằng Nhạc Tông đầu óc có vấn đề rồi sao? Sao lại có thể liên minh với Chính Dương Tông đánh Thanh Vân Tông?”  

             “Đầu của Doãn Chí Bình đúng là bị úng nước”, có lão già lạnh lùng lên tiếng: “Ta dám khẳng định đêm nay sẽ đánh tan Thanh Vân Tông, không mất bao lâu nữa Hằng Nhạc Tông sẽ dẹp bằng Thanh Vân Tông”.  

             “Đúng là ngông cuồng tự đại, sớm muộn gì Hằng Nhạc Tông cũng sẽ bị tiêu diệt”.  

             “Ngu ngốc, đúng là một lũ ngu ngốc”, trong màn đêm, lão tổ nhà họ Tư Đồ đứng sừng sững giữa vân đoàn hướng ánh mắt nhìn ra xa, ông ta bất giác thở dài: “Liên minh với Chính Dương Tông, ta thấy đám Thông Huyền đúng là hồ đò”.  

             “Phụ thân, thế cân bằng của tam tông bị phá vỡ rồi”, ở nhà Thượng Quan Thế Gia, một nữ nử mặc y phục tím nhìn về phía chín phân điện của Thanh Vân Tông, trong ánh mắt rõ vẻ lo âu.  

             “Hàn Nguyệt, Nam Sở sắp có biến rồi”, một người trung tuổi mặc mãng bào lắc đầu bất lực.  

             “Trận hỗn chiến giữa hai mươi bảy điện nổ ra, so với trận hỗn chiến này thì vài trận đạic hiến của Viêm Hoàng ta đúng là quá nhỏ bé”, ở thành cổ Thiên Thu, Chung Giang trên đỉnh vân đoàn tặc lưỡi lên tiếng.  

             “Đêm nay cho dù là quân của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông có thể diệt được Thanh Vân Tông hay không thì thế cân bằng ở Nam Sở chắc chắn cũng bị phá vỡ”, ở bên, Thiên Tông Lão Tổ vuốt râu lên tiếng.  

             “Điều này đối với Viêm Hoàng mà nói chính là một cơ hội”, Hồng Trần Tuyết khẽ mỉm cười lên tiếng.  

             “Chiến tranh với quy mô lớn thế này, đúng là tam tông ăn no rửng mỡ rồi”, trong đại điện của Thiên Huyền Môn, phía trước màn thuỷ mạc khổng lồ vang lên tiếng tặc lưỡi.  

             “Sự thất sách trong chiến lược của Hằng Nhạc Tông định sẵn thế cục ở Nam Sở sẽ có sự thay đổi lớn”, Đông Hoàng Thái Tâm khoanh tay trước ngực điềm tĩnh lên tiếng.  

             “Càng nói càng bực mình”, Phục Nhai bất lực lắc đầu, “nếu như lúc này người làm chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông là tiểu tử Diệp Thành kia thì có lẽ đêm nay phía bị tấn công là Chính Dương Tông mới phải”.  

             “Đây là mệnh rồi”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ phất tay thu lại màn thuỷ mạc.  

             “Chưởng giáo, chín phân điện của Thanh Vân Tông đã bị tán công toàn bộ, trận đại chiến vô cùng khốc liệt, chín phân điện bị nhấn chìm cũng chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi”, bên trong đại điện của Hằng Nhạc Tông, một người mặc y phục đen quỳ dưới nền đất, chưởng giáo trong lời nói của hắn không phải ai khác mà chính là Doãn Chí Bình.  

             Lại nhìn sang Doãn Chí Bình, đúng như Diệp Thành đoán trước, trước mặt hắn ta là một bàn tiệc rượu, lúc này hắn đang nhàn nhã thưởng rượu, vả lại mỗi bên còn ôm một mĩ nữ xinh như hoa.  

             “Thú vị lắm”, Doãn Chí Bình cười tôi độc, vẻ mặt rất hưởng thụ.  

             “Chưởng giáo, chúng ta ẫn phải đề phòng Chính Dương Tông. Thanh Vân Tông bị đánh tan thì mục tiêu tiếp theo của bọn chúng chính là Hằng Nhạc Tông”, ở bên, một lão già tóc bạc thận trọng lên tiếng.  

             “Binh mã của Hằng Nhạc Tông mạnh mẽ có gì mà phải sợ Chính Dương Tông? Nực cười”, Doãn Chí Bình mặt mày vẫn thàn nhiên, hắn càng cười tôi độc hơn, trong ánh mắt có ánh nhìn u ám hiện lên: “Ai diệt ai cũng chưa chắc đâu”.  

             Cũng giống với hắn ta, bên trong đại điện của Chính Dương Tông cũng được bày sẵn một bàn tiệc rượu, Thành Côn nhàn nhã ngồi đó cười tôi độc y như Doãn Chí Bình: “Doãn Chí Bình, ta thích ngươi rồi đó”.  

             Rầm! Bịch! Đùng!  

             Khi tứ phương còn đang xôn xao thì trận hỗn chiến của chín phân điện ở Thanh Vân Tông vẫn tiếp tục diễn ra, một điện đấu với hai điện, Thanh Vân Tông đương nhiên ở thế yếu, có điều bọn họ vẫn cố gắng cầm cự chờ đợi quân chi viện của tông môn.  

             Ở phân điện thứ chín, Cơ Tuyết Băng tung một chưởng khiến Triệu Thanh bị đánh lùi về sau, còn phía Diệp Thành, hắn bị chín tu sĩ ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong cùng bắt tay đối đầu với một mình hắn.  

             Đột nhiên Cơ Tuyết Băng chợt cau mày vì chiến đấu càng lâu, nếu quân chi viện của Thanh Vân Tông sát phạt tới thì chiến cục sẽ nhanh chóng xoay chuyển.  

             Nghĩ tới đây, Cơ Tuyết Băng sát phạt về phía địa cung của chủ phủ giống như một đạo thần quang.  

             Đi đâu?  

             Triệu Thanh hắng giọng, tốc độ càng nhanh hơn như một đạo thần mang chắn trước người Cơ Tuyết Băng, ra tay toàn những chiêu thần thông cái thé.  

             “Ta không vội, ta không hề vội đâu”, phía này Diệp Thành vẫn đang nhàn nhã đấu với chín tu sĩ mạnh của Thanh Vân Tông.   

             Hắn cứ dây dưa như thế, không giết người cũng không tung đại chiêu, tấn công ở mức tiêu chuẩn, phần lớn thời gian đều dùng để phòng ngự, có lúc hắn còn quay người chuồn đi sau đó đột nhiên sát phạt quay lại.  

             Kéo dài thời gian thì càng có lợi cho bọn họ có điều mặc dù Diệp Thành kéo dài thời gian còn Cơ Tuyết Băng lại không thể nào thoát ra được, còn liên quân của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông cũng cùng sát phạt tới.  

             Ở phía xa, mười mấy đạo thần quang bắn tới, bọn họ đều là tu sĩ ở cảnh giới Không Minh, có người của Hằng Nhạc Tông, cũng có người của Chính Dương Tông, mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng, đó chính là Truyền Tống Trận trong hư không của địa cung chủ phủ.  

             Phụt! Phụt! Phụt!  

             Mười mấy người này rất mạnh, sát khí ngút trời, bọn họ sát phạt tới rất nhanh, không tới mười mấy giây đã sát phạt được vào trong điện chủ phủ.  

             Thấy vậy, khoé miệng Diệp Thành lại nhếch lên, lúc này một lão già mặc đồ tím của Chính Dương Tông đã sát phạt vào trong địa cung.  


             Diệp Thành lập tức sát phạt vào trận địa của quân địch, càng lúc càng di chuyển xa hơn, hắn cứ thế giết rồi giết…thế rồi chẳng thấy tung tích đâu nữa.  

             Có điều lời của hắn vẫn khiến kẻ mạnh của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông tin tưởng, bọn họ đều cho rằng Truyền Tống Trận trong hư không đã bị huỷ.   

             “Ta nhận ra mình càng ngày càng thông minh rồi đấy”, trong hư không, Diệp Thành bật cười để lộ hàm răng trắng bóc, mọi thứ đều nằm trong dự liệu của hắn.  

             “Vậy thì trận đại chiến tiếp theo sắp diễn ra rồi”.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.