Sau khi phía Diệp Thành sử dụng truyền tống trận thì dừng lại tại một đỉnh núi.
Từ xa họ đã nhìn thấy toà thành cổ rộng lớn giữa hai ngọn núi hùng vĩ, toàn bộ toà thành cổ được một lớp lá chắn bảo vệ khổng lồ bao phủ.
Đây chính là tổ địa của nhà họ Hùng, thiên thành Hạo Vũ.
Ầm! Bùm! Đoàng!
Khi phía Diệp Thành nhìn sang thì thấy các cao thủ của nhà họ Tề và Chính Dương Tông đang ngự động chín hư không công kích trận pháp khổng lổ tấn công kết giới hộ sơn của nhà họ Hùng.
Bên ngoài thiên thành Hạo Vũ, bốn phương tám hướng, trên đất, trên trời người đông nghìn nghịt, người thì cưỡi linh thú, người đứng trên phi kiếm, người cưỡi mây lướt gió, người điều khiển chiến xa cổ, bao vây chật kín tổ địa của nhà họ Hùng, kín đến nỗi một con ruồi cũng không thể bay vào.
“Bày trận lớn đấy!”, Diệp Thành nhếch miệng, cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao Hùng Nhị không cho mọi người tới, bởi vì liên quân của nhà họ Tề và Chính Dương Tông thật sự quá mạnh, đến đây chẳng khác nào tự tìm đến cái chết.
Tuy nhiên Hùng Nhị vẫn chưa biết thân phận của Diệp Thành lúc này, cũng không biết trong tay hắn đang có lực lượng lớn mạnh nhường nào.
“Nếu không có gì ngoài ý muốn thì hôm nay kết giới hộ thành sẽ bị phá vỡ”, Liễu Dật trầm ngâm.
“Kết giới hộ thành đã bị phá vỡ không chỉ một lần”, Hùng Nhị căng thẳng nhìn thiên thành Hạo Vũ cách đó không xa: “Từ sau khi ngươi đi, nhà họ Tề và Chính Dương Tông đã bao vây nhà họ Hùng, mỗi lần kết giới bị phá vỡ, nhà chúng ta đều phải trả cái giá thảm khốc, đau đớn, bây giờ cũng đã thế suy sức yếu”.
Nói xong Hùng Nhị nhìn Diệp Thành và mọi người: “Mọi người vẫn nên rời đi thì hơn!”
“Vậy ngươi thì sao?”, Diệp Thành nhìn Hùng Nhị đầy hứng thú.
“Ta là người của nhà họ Hùng, đương nhiên ta sẽ chết cùng người của gia tộc mình”, Hùng Nhị mím môi.
Diệp Thành nở nụ cười, sau đó quay đầu nhìn khoảng không bên cạnh: “Khi nào thì đại quân tới?”
“Người… Người này là ngươi mời tới à?”, Hùng Nhị ngập ngừng hỏi Diệp Thành.
“Thế nào? Lợi hại không?”
“Rất lợi hại, nhưng…”
“Không có nhưng nhị gì cả”, Diệp Thành vỗ vai Hùng Nhị, cười phớ lớ: “Ở yên đây đừng đi đâu”.