“Có trời mới biết”, Thái Hư Cổ Long gãi đầu: “Hoặc có lẽ vì Hoang Cổ Thánh Thể mà thành đế thì sẽ đụng tới một số cấm chế, Thánh Thể thành đế thì ta chưa nghe nói tới bao giờ nhưng thánh thể hồn bay phách tán dưới đế kiếp thì ta lại biết không hề ít, so với Hoang Cổ Thánh Thể thì những huyết mạch nghịch thiên khác có tiền lệ thành đế rồi, trong đó bao gồm cả hỗn độn thể, có điều có lẽ là việc của thời Hồng Hoang rồi”.
“Nghe ngươi nói vậy thì thế giới này đúng là lắm điều kì diệu”, Diệp Thành tấm tắc: “Trời xanh đúng là công bằng, cho người ta đặc quyền với tuổi thọ có thể ngang bằng với Đại Đế nhưng lại lấy đi đặc quyền không được thành Đế”.
“Biết đâu ngươi có thể thành đế chứ?”, Thái Hư Cổ Long bật cười.
“Không có khả năng đó đâu”.
“Diệp sư đệ, đệ có biết ai cứu chúng ta không?”, khi hai người nói chuyện thì Liễu Dật vừa trút rượu vào miệng nhìn sang Diệp Thành, “cho đệ đoán đệ chắc chắn không đoán ra được đâu”.
Nghe vậy, Diệp Thành bất giác nhướng mày, lúc này đến cả Hổ Oa và Tịch Nhan cũng đều nhìn sang Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt với ánh mắt tò mò.
“Vậy để đệ đoán nhé”, Diệp Thành mỉm cười, hắn bất giác xoa cằm, sau ba giây, hắn mới nhìn Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt: “Người của nhà Thượng Quan?”
“Không phải”, Liễu Dật lắc đầu.
“Người nhà họ Tư Đồ?”
“Không phải”
“Người nhà họ Hùng?”
“Không phải”.
“Không phải là lão già Gia Cát đó chứ?”, Diệp Thành hỏi thăm dò.
“Ta cho đệ gợi ý nhé?”, Nam Cung Nguyệt mỉm cười, “có liên quan tới đệ, là nữ, trông rất xinh đẹp và lợi hại”.
“Liên quan tới đệ?”, Diệp Thành lại bắt đầu xoa cằm: “Là nữ, trông xinh đẹp và lợi hại?”
“Bích Du?”, trong đầu Diệp Thành hiện lên hình ảnh Bích Du đầu tiên, nhưng ngay sau đó hắn đã tự phủ định: “Khoảng thời gian này có lẽ cô ấy đang ở Bắc Sở, không khớp thời gian”.
“Thượng Quan Ngọc Nhi?”, trong đầu Diệp Thành lại hiện lên hình ảnh một người khác thế nhưng hắn lại tự phủ định ngay sau đó: “Cô ấy trông rất xinh đẹp nhưng thực lực lại không ra sao?”
“Chẳng nhẽ là Huyền Nữ?”, Diệp Thành đảo mắt nhưng sau đó hắn lại lắc đầu: “Cô ấy trông xinh đẹp, thuật luyện đan lại giỏi nhưng nói về thực lực thì không ra sao”.
“Diệp sư đệ, rất khó đoán phải không?”, thấy Diệp Thành như vậy, Liễu Dật bất giác mỉm cười.
“Đúng là không dễ đoán tí nào, ta…”, Diệp Thành nói tới một nửa thì chợt nghĩ ra điều gì đó, vẻ mặt hắn lại tỏ vẻ thăm dò nhìn Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt: “Cơ Tuyết Băng?”
Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu.
“Ôi trời, chuỵện gì thế chứ?”, Diệp Thành gãi đầu, nếu như mấy người phía Liễu Dật gật đầu thừa nhận thì hắn sợ rằng sẽ không dám tin người cứu bọn họ chính là Cơ Tuyết Băng.
“Lúc đầu chúng ta cũng không biết”, Nam Cung Nguyệt mỉm cười, “chúng ta còn cho rằng người cứu chúng ta là nam nhân, ừm, thoạt nhìn thì giống nam nhân thật nhưng sau khi dùng bí pháp Nhất Khí Hoá Tam Thanh thì chúng ta mới nhận ra đó là Cơ Tuyết Băng nữ giả trang nam”.
“Suy nghĩ của Diệp sư đệ ta hiểu”, Liễu Dật hít vào một hơi thật sâu, “chúng ta sớm muộn cũng phải khai chiến với Chính Dương Tông, lập trường không giống nhau nên chúng ta chắc chắn sẽ gặp nhau trên chiến trường”.
“Vậy gặp nhau trên chiến trường thì Diệp sư đệ có giết cô ấy không?”, Nam Cung Nguyệt nhìn Diệp Thành.
“Có”, Diệp Thành không hề nghĩ nhiều mà trả lời dứt khoát.
“Chiến tranh đúng là hại người ta mà”, Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt thở dài lắc đầu.