Diệp Thành đã dự đoán được cảnh này từ sớm, hắn huyễn hoá ra một bàn tay màu vàng rồi lôi Long Nhất quay lại, trạng thái Long Nhất hiện giờ vô cùng yếu ớt, đâu thể là đối thủ của Diệp Thành, cứ thế bị Diệp Thành trấn áp.
“Ngươi dám bắt ta?”, Long Nhất gầm lên, nó là Thái Hư Cổ Long từng là một tộc chí tôn, bị Diệp Thành bắt lại như vậy nên đương nhiên phẫn nộ vô cùng.
“Nếu ngươi ngoan ngoãn thì ta sẽ không bắt ngươi”, Diệp Thành gãi tai: “Nói trước với nhau rồi, sau khi ta cứu ngươi ra ngoài thì ngươi giúp ta, vừa mới ra ngoài đã muốn bỏ chạy, không cho ngươi một trận lại dễ dàng cho ngươi quá”.
“Ta sẽ không giúp loài người các ngươi làm bất cứ việc gì nữa”, mặc dù bị trấn áp nhưng trong hai mắt của Long Nhất dâng lên oán hận với sát khí ngút trời.
Quả thực, hình thái của nó và Long Gia quả thực không hề giống nhau.
Cơ thể của Long Gia có kim quang chói lọi, mỗi ngày đều ánh lên ánh sáng vàng óng ánh nhờ tinh nguyên đại địa bù đắp.
Thế nhưng Long Nhất lại khác, cơ thể khổng lồ của nó có những khí sắc màu xám, màu tím, màu đen hỗn loạn bao quanh, đều là những oán niệm tà ác ngưng tụ thành.
“Long gia nói rồi, bảo ta tắm rửa cho ngươi, ngươi nhìn xem trên người ngươi bẩn thế nào đi”, phía này Diệp Thành đã vung tay triệu gọi ra thiên lôi đạo thân, tiên hoả đạo thân và nhất khí hoá tam thanh đạo thân.
Không lâu sau đó, cả ba đạo thân lần lượt đứng ở ba hướng bao vây lấy Long Nhất.
Kế tiếp, cả ba quỳ xuống đất, hai tay chắp lại, mắt nhắm chặt, miệng nhẩm niệm kinh văn phức tạp khó hiểu, âm thanh hào hùng rất cổ xưa và đầy ma lực.
Đột nhiên, từng kim tự nhỏ như đầu ngón tay bắt đầu hiển hiện sau đó tự vận chuyển, mỗi một kim tự đều ánh lên ánh vàng bao quanh cơ thể của Long Nhất.
Thế rồi từng mảng màu vàng kim hiển hiện giống như phật quang phổ chiếu chiếu trên cơ thể bị vấy bẩn của Long Nhất.
Gừ…!
A…!
Long nhất gằn lên, tiếng gầm mạnh mẽ, sắc mặt tỏ vẻ đau đớn.
“Một lát thôi là xong, cố chịu đựng một chút”, Diệp Thành vẫn cố gắng giữ lấy Long Nhất, để cho ba đạo thân không ngừng niệm đại nhật như lai tịnh thế chú.
Nhờ có phật quang phổ chiếu, từng luồng khí bẩn trên người Long Nhất được gột rửa sạch sẽ, linh hồn của nó cũng được phổ quang hoá giải, sức mạnh long hồn của nó bắt đầu được tiêu tán.
Chỉ trong ba tới năm phút, cơ thể của Long Nhất đã thu nhỏ lại ba tới năm trượng, tiếng gầm vẫn mạnh mẽ như trước nhưng lại mang theo vẻ đau đớn.
Sau khi từng luồng khí bẩn được tẩy sạch, đôi mắt Long Nhất sáng hẳn lên, lấp lánh ánh vàng mọi oán hận, tà niệm, cuồng bạo hay khát máu đều tiêu tan.
Bên ngoài địa cung, nhóm người phía Chung Ly đã bắt đầu đi tới, bọn họ nhìn vào địa cung với ánh mắt kinh ngạc: “Tiếng rồng gầm mạnh mẽ quá, Diệp Thành đang làm gì vậy chứ?”
“Có lẽ là đang xử lý Thái Hư Cổ Long bên trong cơ thể của Lã Hậu”.
“Đại ca sẽ không sao chứ?”, Hổ Oa căng thẳng nhìn vài vị lão bối.
“Không sao đâu, ai xảy ra chuyện chứ hắn thì tuyệt đối không thể xảy ra chuyện được”, lão tổ nhà họ Tô xua tay.
“Vậy con có thể vào trong xem xem không?”, Tịch Nhan chớp mắt nhìn nhóm người phía lão tổ nhà họ Tô, trong ánh mắt mang theo cái nhìn đầy hi vọng.
“Đợi đã”, Sở Linh Ngọc xoa đầu Tịch Nhan: “Hắn đã phong bế cả địa cung thì đương nhiên không muốn ai quấy rầy, chúng ta chờ đợi ở ngoài đi, nếu cần đến chúng ta thì hắn sẽ lên tiếng”.
Lúc này Diệp Thành mới hoá giải được cấm chế của Long Nhất.
Bịch!
Thế rồi cơ thể của Long Nhất như mất hết sức lực ngã ra đất, lúc này cơ thể của nó chỉ to chừng mười mấy trượng.
Có điều dù cơ thể nhỏ đi nhưng sức mạnh Long hồn cũng tổn hại tám tới chín phần còn cơ thể của nó lại sáng bóng ánh vàng, không còn từng luồng khí vẩn đục như trước, trong đôi mắt hiện lên kim huy thuần khiết, không còn nét cuồng bạo khát máu hay sát niệm như trước nữa.