Tiên Võ Đế Vương

Chương 722



 Sau khi ra khỏi biệt uyển, Diệp Thành đi qua vài ngã rẽ, tới nơi ở của mấy người phía Dương Đỉnh Thiên. 

 Tuy nơi đây cũng là biệt uyển, nhìn từ ngoài vào diện tích không lớn, nhưng bên trong lại là một thế giới rất rộng, mười nghìn người ở cũng không thành vấn đề, có núi, có sông, có rừng, linh lực rất dồi dào. 

 Khi Diệp Thành bước vào thì thấy Dương Đỉnh Thiên đang ngồi thiền định trên vân đoàn. 

 Sau gần ba ngày hồi phục, tuy sắc mặt ông còn hơi nhợt nhạt nhưng về cơ bản đã không đáng ngại. 

 Còn mấy người phía Phong Vô Ngấn, Bàng Đại Xuyên và Đạo Huyền, vì bị thương nặng hơn nên muốn hồi phục cũng phải vài ngày. 

 “Sư bá”, Diệp Thành chắp tay hành lễ. 

 “Diệp Thành đến rồi à”, Dương Đỉnh Thiên cười hiền từ, bước xuống khỏi vân đoàn, nhìn chàng thanh niên trước mặt, ông thật sự càng nhìn càng thấy an tâm, so với Doãn Chí Bình, không biết Diệp Thành tốt hơn hắn ta bao nhiêu lần. 

 “Sư bá chia đan dược cho mọi người nhé!”, Diệp Thành đưa cho ông một túi đựng đồ. 

 “Hay là con giữ lại đi!”, Dương Đỉnh Thiên vội từ chối: “Chúng ta đã hơn trăm tuổi rồi, cũng không giúp gì được nhiều”. 

 “Bây giờ sư bá còn khách sáo với con nữa à”, Diệp Thành cười: “Con là Đan Thánh đấy! Con không thiếu đan dược, con cũng đưa cho phía mấy sư huynh Nhiếp Phong rồi, chúng ta đều là người một nhà, người đừng khách sáo mà!” 

 Người một nhà! 

 Nghe thấy những lời này, chóp mũi Dương Đỉnh Thiên hơi cay. 

 Nói đến nhà, trông ông già đi rất nhiều, ông bất giác nhìn về bầu trời phương Bắc, dường như có thể nhìn thấy linh sơn mây mù phủ khắp qua nghìn sông vạn núi, đó chính là nhà của họ. 

 Chỉ là, nơi gọi là nhà ấy đã vứt bỏ họ, xa hương biệt xứ, cửu tử nhất sinh! 

 Cuối cùng Dương Đỉnh Thiên vẫn nhận túi đựng đồ, nước mắt đảo quanh tròng đã được ông che giấu. 


 “Đúng thế! Khi đi chơi, hắn gặp một nữ tử, thấy người ta xinh đẹp bèn nổi thú tính, cưỡng gian rồi giết. Gia gia của nữ tử đó nổi giận bèn đi tìm hắn tính sổ nhưng không địch lại, bị hắn chém đứt đầu, đêm đó cả gia tộc cũng bị diệt môn”. 

 “Đây không phải lần đầu hắn làm chuyện thế này”, Dương Đỉnh Thiên hít sâu một hơi: “Nhà họ Hùng ở Nam Cương, nhà Tư Đồ ở Tây Thục và nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc cũng bị hại rất nhiều, nếu không phải ba nhà này tồn tại lâu đời và vững mạnh thì có lẽ đã diệt môn lâu rồi”. 

 Nghe xong, mắt Diệp Thành loé lên một tia lạnh lẽo: “Quả nhiên vô pháp vô thiên”. 

 “Nếu lần này ra ngoài, con đến nhà họ Hùng, nhà Thượng Quan với nhà Tư Đồ thăm họ đi!”, Dương Đỉnh Thiên nói tiếp: “Khi chúng ta gặp khó khăn, họ đã giúp đỡ rất nhiều lần, nhưng người đuổi giết chúng ta quá đông, vượt quá tầm với của họ”. 

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.