Tiên Võ Đế Vương

Chương 703



 Lúc này, Chung Giang và nhóm người phía Hồng Trần Tuyết đã phân nhau đi mười bốn cung đường, theo như miếng ngọc giản mà Diệp Thành đưa, bọn họ tìm ra được địa điểm chính xác còn những sát thủ Địa Hoàng mà bọn họ thống lĩnh thì cũng phân thành mười mấy cung đường đi khắp nơi của Nam Sở. 

 Màn đêm của Nam Sở hôm nay không hề yên bình, khắp nơi đều loé lên ánh sáng. 

 …….. 

 Đây là một vách đá, một bóng người máu me nhơ nhuốc bị một cây trường mâu găm bên trên, linh lực toàn thân bị phong ấn hoàn toàn. 

 “Bàng Đại Hải, cảnh tượng này đúng là lặp lại”, một gã thanh niên yêu dị lơ lửng trước vách đá, khuôn mặt tôi độc nhìn Bàng Đại Hải bị găm trên vách đá: “Ông có biết Bàng Đại Xuyên cũng bị ta găm trên vách đá thế này không?” 

 “Ngươi đã thích chết theo cách này thì ta cũng phải cho ngươi thử thôi”, một giọng nói lạnh lùng vang lên. 

 Kẻ nào? 

 Gã thanh niên yêu dị lập tức quay người nhưng chỉ thấy một cây chiến mâu to bằng bắp chân đang bay tới, hắn trố mắt ra nhìn. 

 Phụt! 

 Máu tươi bắn vọt, cả cơ thể hắn bị đâm xuyên, cứ thế bị găm trên vách đá cổ, cho tới chết hắn cũng mới chỉ thấy kẻ giết mình là một thanh niên mình phát ra ánh sáng vàng kim. 

 Phía này, Diệp Thành đã nhổ cây chiến mâu găm trên người Bàng Đại Hải ra. 

 “Diệp…Diệp Thành?”, Bàng Đại Hải nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt khó tin. 

 “Trưởng lão, con về rồi”, Diệp Thành mỉm cười sau đó quay người biến mất: “Đưa trưởng lão về cổ thành Thiên Thu”. 

 …….. 

 Phụt! Phụt! Phụt! 

 Nơi thâm sâu trong rặng núi, một người đàn ông trung tuổi chỉ còn lại một cánh tay đang khoác trên mình bộ đồ màu đen, ông ta lảo đảo bước đi, phía sau còn có vệt máu dài để lại trên mặt đất. 

 “Phong Vô Ngấn phong chủ Ngự Kiếm Phong thảm hại thế này sao?”, phía sau, một tiếng cười man rợn vang lên, một lão già lưng gù cầm cây gậy đi theo như ác quỷ. 

 “Địa ngục thiếu người, ta tiễn ông lên đường”, một giọng nói lạnh lùng vang lên khiến lão già kia chợt khựng lại, ông ta chỉ cảm thấy lạnh toát sống lưng rồi bất giác quay người lại. 

 Thế nhưng ập vào mắt ông ta là một thanh kiếm màu đỏ gạch đang chĩa về phía mắt ông ta. 

 Phụt! 

 Máu tươi bắn vọt ra ngoài, lão già vừa quay người thì phần đầu lập tức bị đâm xuyên, đến tiếng kêu thảm thiết cũng không hề có cơ hội được vang lên. 

 “Diệp…Diệp Thành?”, Phong Vô Ngấn kinh ngạc nhìn người thanh niên trước mặt mình. 

 “Có chuyện gì chúng ta nói sau ạ”, Diệp Thành mỉm cười quay người biến mất, “đưa Phong sư bá đến cổ thành Thiên Thu”. 

 …….. 


 “Là con”, Diệp Thành mỉm cười, hắn lại lần nữa quay người biến mất, sau đó vẫn là giọng nói khàn khàn vang lên: “Đưa Từ Phúc trưởng lão tới thành cổ Thiên Thu”. 

 ………. 

 Đây là một thương nguyên vô tận, một bóng người đẫm máu đang khó nhọc lê bước về phía trước, phía sau, một bóng hình đi theo người này, tiếng cười châm chọc vang lên: “Đạo Huyền, ông có thể chạy được bao lâu?” 

 Phụt! 

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.