Tiên Võ Đế Vương

Chương 698



 Đêm tối, Viêm Hoàng và Thiên Hoàng thu dọn hành trang cùng quay về “nhà cũ”. 

 Trong linh sơn của Viêm Hoàng, từng đuốc lửa lập loè, mùi rượu thơm nồng, mọi người hân hoan hồ hởi. 

 Hiện giờ Viêm Hoàng thống nhất, mặc dù thực lực không được như trước nhưng các thế lực tứ phương cũng không dám đụng vào. 

 Trong Viêm Hoàng tổ điện. 

 Viêm Hoàng Thánh Chủ Diệp Thành đứng yên lặng trước tổ vị của Viêm Hoàng. 

 Phía sau hắn, Chung Quy Địa Tôn, Chung Giang Viêm Tôn, Chung Ly Lôi Tôn, Chung Tiêu Phong Tôn, lão tổ nhà họ Tô, Thiên Tông Lão Tổ, Sở Linh Ngọc, Cổ Tam Thông, Vô Nhai Đạo Nhân, Hồng Loan, Phụng Trĩ (bà lão lưng gù), Cảnh Giang (người đàn ông trung tuổi mặc mãng bào), Bạch Dịch (người thanh niên mặc y phục trắng), Hắc Bào (lão già mặc hắc bào), mười bốn vị ở cảnh giới Chuẩn Thiên cùng đứng đó. 

 Hiện giờ bọn họ là mười lăm người có địa vị cao nhất của Viêm Hoàng, đêm khuya tới đây là vì tới tế bái tiền bối của Viêm Hoàng. 

 “Ta nói này, đã tới lúc này rồi mà ngươi không định cho chúng ta xem chân dung thật của mình sao?”, không đợi Diệp Thành ngồi xuống, Cổ Tam Thông ở bên dưới đã nhìn hắn với ánh mắt đầy hứng thú. 

 “Xem, nhất định phải xem”, Vô Nhai Đạo Nhân gãi tai. 

 “Đương nhiên rồi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn phất tay tháo bỏ lớp mặt nạ Quỷ Minh, chân dung hiện ra trước mặt mọi người, và điều khiến người ta chú ý hơn cả đó là chữ “thù” khắc trên phần trán bên phải, lúc này nó còn đang rỉ máu, trông hết sức choán mắt người nhìn. 

 Nhìn thấy chân dung của Diệp Thành, Chung Quy và Chung Ly lập tức đứng dậy, bọn họ thẫn thờ: “Sư…sư tôn”. 

 So với bọn họ thì Chung Giang và Hồng Trần Tuyết điềm tĩnh hơn nhiều vì bọn họ đã từng thấy chân dung của Diệp Thành trước đó, bọn họ cũng đã đoán trước được rằng Chung Quy và Chung Ly trông thấy khuôn mặt thật của Diệp Thành thì sẽ có biểu cảm thế này vì khi trước bọn họ cũng như vậy. 

 “Sư tôn?”, khi cả hai người nói chuyện, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân lần lượt tỏ vẻ ngỡ ngàng. 

 Mặc dù bọn họ đều là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, uy danh chấn động một phương nhưng hiện giờ khi nghe Chung Ly và Chung Quy nói thì tất cả đều cảm thấy Diệp Thành giống với Hồng Trần năm xưa. 

 “Đây…”, Chung Quy và Chung Ly lần lượt thu lại ánh mắt, bọn họ nhìn sang Chung Giang và Hồng Trần Tuyết, đặc biệt là Chung Ly, ông ta đến Viêm Hoàng lâu như vậy mà không hề biết Diệp Thành và sư tôn trông giống hệt nhau. 

 “Lúc đó chúng ta cũng như vậy”, Chung Giang và Chung Tiêu cười nói. 

 “Sao có thể giống nhau đến vậy chứ?”, cả hai người lần lượt nhìn sang Diệp Thành, khuôn mặt hết sức khó tin, không biết bọn họ mà biết được Diệp Thành cũng có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn giống như sư tôn của bọn họ thì sẽ thế nào. 

 “Hoá ra Viêm Hoàng Thánh Chủ Hồng Trần đời thứ chín mươi bảy của chúng ta trông thế này”, Cảnh Giang, Bạch Dịch đứng dậy hiếu kì nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, là một thành viên của Viêm Hoàng nhưng bọn họ chưa hề được thấy Hồng Trần bao giờ. 

 “Đã thấy chân dung rồi thì thân phận thật của ta cũng nên công bố rồi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn nhìn sang Chung Quy và mấy người phía Chung Ly: “Ta quả thực không phải là Tần Vũ, thân phật thực sự của ta là Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông”. 

 “Ngươi là Diệp Thành?”, Chung Quy vừa qua giây phút thẫn thờ thì mắt lại sáng lên. 

 Cũng giống như ông ta, Chung Ly, lão tổ nhà họ Tô và mấy người phía Hồng Loan cũng thẫn thờ, nhìn chằm chằm Diệp Thành. 

 Chung Giang, Hồng Trần Tuyết và Thiên Tông Lão Tổ điềm tĩnh hơn một chút vì bọn họ đã biết thân phật của Diệp Thành trước đó. 

 “Hạo Thiên Trần Dạ đan thánh, sát thần trên bảng Phong Vân Tần Vũ, Diệp Thành Hằng Nhạc Tông lại…lại là một người?”, tất cả mọi người tỏ ra hết sức ngỡ ngàng, mặc dù bọn họ cũng đoán ra được thân phận của Diệp Thành nhưng vẫn không thể kịp phản ứng lại với tin bất ngờ này. 

 “Chẳng phải ngươi chết rồi sao?”, sau giây phút kinh ngạc, nhóm trưởng lão lại nhìn Diệp Thành. 

 “Mệnh của ta lớn”, Diệp Thành gãi tai. 

 Bốn từ này mặc dù nghe đơn giản nhưng mười mấy người kia lại không cho là như vậy, vả lại ánh mắt bọn họ còn nhìn chữ “thù” trên đầu Diệp Thành, hắn lấy cách này để khắc ghi mối thù của mình, cả chặng đường hắn đi không phút giây nào được ngơi nghỉ. 


 “Mọi… mọi người làm gì vậy?”, Diệp Thành vội tiến lên trước đỡ hai người bọn họ, nên biết rằng với thân phận hiện giờ của hắn thì bọn họ không cần phải quỳ trước mặt hắn, vả lại với thân phận hiện giờ của hắn thì kể cả hắn là Thánh Chủ cũng phải gọi những người trước mặt mình là tiền bối, cứ quỳ như vậy thì hắn tổn thọ mất. 

 “Thánh Chủ, chúng ta sai rồi”, Chung Giang không những không đứng dậy mà ngược lại còn cúi đầu, hai tay dâng lên một miếng ngọc giản, giọng nói tự trách, áy náy. 

 “Sai gì thì sai, mọi người cứ đứng lên rồi nói”, mấy người phía Thiên Tông Lão Tổ vẫn kéo hai người đứng dậy, cho dù Diệp Thành là Thánh Chủ nhưng cũng không đến mức phải quỳ như vậy chứ. 

 Có điều nghe câu nói của bọn họ, cả hai lại không nói nổi nên lời, bọn họ nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt hổ thẹn và áy náy.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.