Tiên Võ Đế Vương

Chương 2506: Ta chờ nàng!



“Đây là Thái Thượng Vong Tình đạo sao?”, Diệp Thành nhướng mày.

Hắn chưa bao giờ gặp qua dị tượng bình tĩnh đến thế, cũng chưa từng gặp phải tâm cảnh bình thản đến thế này, hết thảy thế gian đều không có một gợn sóng.

Thượng thiện nhược thủy chân chính cũng một loại vô thượng tâm cảnh.

Hắn tu Hỗn Độn đạo, diễn biến vạn vật mà cũng phải kinh ngạc cảm thán đạo của Sở Huyên, Thái Thượng Vong Tình, vô tình lộ, đạo đứng đầu.

Còn có huyết mạch của cô ta, làm cho Hoang Cổ Thánh Huyết cũng rung động.

Thái Thượng Tiên Thể trong truyền thuyết, so với trong tưởng tượng còn bá đạo hơn, chứa một cỗ lực lượng thần bí, cổ xưa mà khổng lồ.

Thở dài một hơi, Diệp Thành lại nhìn về phía thần hải của cô ta.

Tiên quang ký ức kia vẫn còn ở đó, bồng bềnh trôi nổi, lang thang khắp nơi nhưng không tìm được lối vào, lắc lư lay động.

Những hiện tượng quỷ dị này không khác biệt lắm so với Cơ Tuyết Băng.

Hơn một trăm năm, hắn cũng phát hiện ra được chút manh mối: nếu chuyển thế càng mạnh thì càng khó phá giải phong ấn của kiếp trước.

Giống như Cơ Tuyết Băng, là người cùng thế hệ với hắn, là người duy nhất mà hắn kiêng kỵ, cho dù là kiếp trước hay là kiếp này.

Hay như Tịch Nhan, là hậu bối, là tồn tại có một không hai, Đế Cửu Tiên cũng không địch lại, thực lực tuyệt đối ngang hàng với Cơ Tuyết Băng.

Còn Sở Huyên hiện giờ tu Thái Thượng Vong Tình đạo, có huyết mạch Vô Thượng Tiên Thể, cũng không thua kém hai người kia.

Đây chính là ba điểm giống nhau của bọn họ, trong số đông đảo những người chuyển thế ở Đại Sở, các nàng, chính là ba người đứng đầu hàng thật giá thật.

Hắn không biết, Cơ Tuyết Băng có khôi phục ký ức kiếp trước hay không.

Thế nhưng Tịch Nhan là ví dụ tiêu biểu rồi, để mở khoá phong ấn thì cần kích thích, cảm xúc dao động thì mới có sơ hở.

Mà trong sơ hở đó, tiên quang ký ức mới tìm được lối vào, một khi tiên quang ký ức dung nhập thì ký ức kiếp trước có thể giải phóng.

Đột nhiên, hắn hạ cửa sổ xuống, lẩm bẩm vuốt cằm, làm sao mới có thể khiến cho cô ta kích thích đây?

“Bá vương ngạnh thượng cung*?”. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn cảm thấy là dùng sức mạnh tương đối là được, kích thích này, trực tiếp hơn bất cứ thứ gì.

*cách nói cưỡng gian ngày xưa

Nghĩ nghĩ, hắn cười, nụ cười trở nên vô cùng đáng khinh.

Trong đầu, không khỏi hiện ra hình ảnh hắn cùng với Sở Linh.

Còn có Cơ Tuyết Băng, tuy rằng khi đó không tỉnh táo nhưng ký ức vẫn rõ ràng sau khi thanh tỉnh, hình ảnh kia vô cùng tình sắc.

Bên tai, dường như có thể nghe được tiếng kêu của các nàng, so với Cửu U tiên khúc kia, còn êm tai hơn.

“Sở Huyên, chắc nàng kêu giường êm tai lắm”.

Diệp Thành không nhịn được mà ảo tưởng, càng cười lại càng đáng khinh, một ngọn lửa hừng hực bốc lên trong cơ thể, máu tươi sôi sục.

Đến cậu em cũng phối hợp mà ngẩng đầu, ở dưới hạ thân nổi lên một cái bọc nhỏ, rất chi là hùng tráng.

Hắn cũng không nhàn rỗi, xách Thiên Thư ra, vùi đầu nghiên cứu, thoạt nhìn trông như một đứa nhỏ chăm chỉ.

Như thế, Ngọc Nữ Phong rơi vào yên lặng, mọi âm thanh đều im bặt.

Bên ngoài núi Hằng Nhạc, Tư Đồ Nam, Tạ Vân và Hùng Nhị, ba tên kia cũng đã trở lại, bọn họ đi khập khiễng, trông thấy Ngọc Nữ Phong kia, đều là vòng qua mà đi, nhưng không muốn bị xách về đánh một trận tơi bời nữa.

Sở Huyên quá mạnh, xuống tay cũng quá tàn nhẫn, một chưởng của Thái Thượng Tiên Thể suýt chút nữa đã đưa người ta đến hoàng tuyền, chỉ nghĩ đến thôi mà sợ.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.