Tiên Võ Đế Vương

Chương 2362



Cơ thể của Thánh Thể là vô địch, bị hắn đến gần thì kia quả thật là ác mộng. Đại Thánh thì sao, cũng sẽ bị đánh không ngóc đầu dậy nổi mà thôi. 

 Sự thật cũng là như thế, Trí Dương Đạo Nhân bị Diệp Thành đến gần quả thật hết sức thảm thiết. Ông ta bị Diệp Thành đánh từ phía Đông bay tới Phía Tây mà chẳng có nổi cơ hội đánh trả. 

 Cảnh tượng cực kỳ máu me, máu văng tung tóe nhuộm đỏ vòm trời, xương gãy thịt nát bay đầy trời khiến người ta nhìn mà tim đập thình thịch. 

 A! 

 Trí Dương gào lên, mỗi lần muốn đánh trả đều bị Diệp Thành chặn lại, có vô số bí thuật lại chẳng có cơ hội sử dụng. 

 Ông ta quả thật vô cùng thảm, máu me đầm đìa không ra hình người, xương cốt trắng bệch, da tróc thịt bong. 

 So với ông ta thì Diệp Thành lại dũng mãnh hơn rất nhiều, còn càng đánh càng hăng, khí huyết cuồn cuộn như dùng không hết. 

 Thánh Cốt của Thánh Thể đại thành đã cung cấp cho hắn cũng đủ vốn liếng, quả thật là từng quyền thấy máu, quyền này dữ dội hơn quyền kia. 

 "Cái này... cái này cũng khủng bố quá rồi", tu sĩ vây xem đều điên cuồng nuốt nước miếng: "Đại Thánh đỉnh mà cũng không địch lại". 

 "Thấy mạnh, nhưng chưa thấy ai mạnh như hắn". 

 "Thánh Thể đại thành có thể địch nổi Đại Đế, há là trò đùa, dù không còn nữa, nhưng vẫn khí phách vô song". 

 "Cuộc đời của hắn đúng là tràn ngập màu sắc", Trung Hoang hít sâu một hơi, trong con ngươi tràn đầy vẻ kiêng kỵ. 

 Hắn ta vừa nói xong đã thấy ầm một tiếng khiến đất trời rung chuyển. 

 Nhìn từ xa, kia là một ngọn núi lớn và nó bị Trí Dương Đạo Nhân rớt xuống đè sụp, bụi đất bay đầy trời. 

 Lại ngó Diệp Thành, hắn đang đứng lẳng lặng giữa không trung, uy áp bao phủ chư thiên, trong tay còn cầm một cánh tay máu tươi đầm đìa. 

 Cánh tay kia là của Trí Dương, bị Diệp Thành trực tiếp xé xuống. 

 Mà trong tay cánh tay kia lại đang cầm Phần Tịch. 

 Diệp Thành nghiền nát cánh tay, cướp lại Chuẩn Đế Kiếm, kết hợp với uy áp của Thánh Cốt, kiếm uy càng trở nên khủng bố. 

 Còn Trí Dương Đạo Nhân cũng lảo đảo đứng lên từ đống đá vụn. 

 Ông ta quả thật không còn hình người, khí huyết tinh thần uể oải, bị đánh gần chết cả đường, cơ thể cũng không biết nát bao nhiêu lần. 

 Chỉ thấy cơ thể ông ta run lên, một luồng sáng đen vàng bay ra từ trong bụng. Kia chính là Tiên Hỏa Thiên Lôi của Diệp Thành. 

 Giờ, khí thế của Diệp Thành cực kỳ mạnh mẽ bèn dùng suy nghĩ kêu gọi nó và Hỗn Độn Đỉnh, cả ba cùng quay lại với Diệp Thành. 

 "Ta đã nhận lỗi mà còn muốn đánh hả?", Trí Dương nghiến răng nghiến lợi hét lên, con ngươi đỏ như máu căm tức nhìn Diệp Thành. 

 "Ngươi nhận lỗi thì có thể khiến người thân chết oan của ta sống lại không?", Diệp Thành cầm Phần Tịch dính máu bước từng bước một tới, giọng nói vẫn lạnh lẽo như băng và còn kèm theo uy áp khủng bố. 

 "Oan có đầu, nợ có chủ, họ đều không phải do ta giết". 

 "Nếu không phải ngươi cứu Phượng Tiên ở Tây Mạc thì sao người thân của ta lại chết thảm như vậy được!", Diệp Thành quát một tiếng chấn động trời cao, mắt vàng trở nên đỏ tươi như máu lóe lên vẻ lạnh lẽo. 

 "Ngươi..." 

 "Một lần hai lần ta còn nhịn, ai ngờ lần ba cũng thế, đã vậy thì hãy trả giá cho sự kiêu căng ngạo mạn của ngươi đi", Diệp Thành trở tay cầm Phần Tịch bổ xuống. 

 Một nhát của Chuẩn Đế binh chém ra một dải tiên hà bổ đôi đất trời. 

 Trí Dương Đạo Nhân nào dám chống lại, kéo cơ thể máu me bỏ chạy, tiếng rống rung trời: "Ngươi biết ta là ai không?" 

 "Vạn Tộc Nam Vực ta còn chọc thì ngươi có thể lấy ai ra khiến ta sợ đây", Diệp Thành cười lạnh, rút kiếm đuổi theo. 

 Trí Dương Đạo Nhân không nói nữa, đốt cháy sức mạnh nguyên thần liều mạng chạy trốn, chẳng còn sót lại chút uy nghiêm nào của Đại Thánh. 

 Đúng là lúc này lấy ai ra dọa Diệp Thành cũng chẳng còn tác dụng nữa. 

 Vạn Tộc Nam Vực, chín vị Chuẩn Đế, chín kiện Chuẩn Đế binh, hơn triệu tu sĩ nhưng Diệp Thành vẫn thắng. 

 Kia mới là những đại năng đáng sợ, so với lệnh truy nã của Vạn Tộc thì lần này chỉ là một trò cỏn con chẳng đáng nhắc tới. 

 Đất trời lập tức dậy sóng, Trí Dương Đạo Nhân lảo đảo chạy trốn ở phía trước, Diệp Thành không nhanh không chậm đuổi theo ở phía sau. 

 Cách một khoảng xa đằng sau là những tu sĩ vây xem cuộc chiến, một mảnh đông nghìn nghịt, họ đều muốn nhìn xem kết quả của Trí Dương Đạo Nhân. 

 Diệp Thành thỉnh thoảng vung kiếm lên, mỗi một chiêu đều chém bay Trí Dương và khiến cho vòm trời nhuộm đầy máu. 

 Trí Dương thật sự rất thảm, chỉ lo trốn, vừa đốt cháy sức mạnh nguyên thần lại đốt tuổi thọ, cả đường đều tràn ngập máu tươi. 

 "Đúng là quả báo mà", có người trắng trợn nói: "Lúc trước giết Diệp Thành, giờ lại như chó nhà có tang!" 

 "Ai bảo Trí Dương đi cậy già lên mặt khắp nơi, quả là đáng đời!", vô số người oán hận, trong đó có cả già lẫn trẻ. 

 "Cảnh này thật sự hả hê ghê, giết Trí Dương mới tốt". 


 "Đúng là họa thủy mà, vì ân oán cá nhân của nàng ta mà gây rắc rối cho biết bao nhiêu người. Giờ phút này, người bị Diệp Thành giết chắc hẳn đều đang chờ nàng ta ở dưới suối vàng để thanh toán nợ nần". 

 "Nếu ta là Diệp Thành thì sẽ giết nàng ta trước, giờ chạy mất, Huyền Hoang rộng như vậy muốn tìm sẽ rất khó khăn". 

 "Ngươi có thể nghĩ ra được thì Diệp Thành sẽ không nghĩ đến chắc?" 

 "Theo lão phu, Diệp Thành chắc hẳn đã hạ cấm chế, dù Phượng Tiên có chạy đến đâu đều có thể bắt được, không thì đã không mặc nàng ta bỏ chạy rồi", có một ông lão khoanh tay nói.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.