Tiên Võ Đế Vương

Chương 2356



“Ngươi là ai, ngươi rốt cuộc là người nào?”. Thiên Tàn rống giận, đôi mắt thần hiện lên đầy những vệt máu, hàn mang bắn ra bốn phía, gương mặt cũng trở nên dữ tợn. 

 “Ngươi nói xem?”. Diệp Thành tháo mặt nạ Quỷ Minh, hé lộ ra gương mặt già nua, râu rất dài. 

 “Diệp Thành”. Thiên Tàn giật mình lùi về phía sau một bước, hai mắt trợn tròn, đồng tử co lại, khó có thể tin: “Ngươi vẫn còn sống, không thể nào, điều này không thể nào!” 

 “Không có gì không thể”. Giọng nói của Diệp Thành lạnh như băng, đứng lặng trước người cô gái áo trắng, hàn mang quấn quanh đầu ngón tay. 

 “Đây là ân oán giữa ta và ngươi, giết bạn của ngươi là ta, không liên quan gì đến cô ấy, buông tha cho cô ấy!”. Thiên Tàn rống giận. 

 “Ngươi cảm thấy, cảnh tượng hiện giờ rất quen thuộc sao?”. Diệp Thành cười nhìn Thiên Tàn: “Ngày xưa ta cũng từng nói câu đó, cũng tim như bị đao cắt giống như người”. 

 “Cô ấy chỉ là một người phàm”. 

 “Người phàm thì sao, bạn của ta cũng là những sinh mạng đang sống sờ sờ”. 

 “Ngươi...” 

 “Giao huyết mạch, căn nguyên, pháp khí bản mệnh, túi đựng đồ của ngươi ra, ta sẽ thả cô ta!”, Diệp Thành cười nói. 

 “Đừng hòng!”, Thiên Tàn nghiến răng nghiến lợi. 

 “Tốt lắm!”. Diệp Thành khẽ nhếch khoé miệng, một kiếm đâm vào bụng dưới cô gái áo trắng, máu tươi chảy ra, nhuốm đỏ quần áo cô ta. 

 “Diệp Thành...” 

 “Kiếm tiếp theo, sẽ là cổ của cô ta”. 

 “Giao, ta giao!”. Thiên Tàn cúi cái đầu kiêu ngạo xuống. 

 Dứt lời, ấn đường hắn ta lóe ra tiên quang, một sát kiếm màu máu bay ra, chính là pháp khí bản mệnh, tiếp đó là túi trữ đồ, kế tiếp là huyết mạch và căn nguyên cùng bay ra. 

 Khí thế của hắn ta tức thì rớt xuống ngàn trượng, bước chân lảo đảo, miệng phun máu, cũng không còn dáng vẻ cao cao tại thượng. 

 “Thật làm cho người ta cảm động”. Diệp Thành nhận lấy những thần vật của Thiên Tàn, tiếng cười u ám như có như không: “Ai mà ngờ đến, thần tử Thiên Tàn tôn quý, lại có thể vì cô gái người phàm mà giao ra tất cả, cô gái của ngươi hẳn là rất hạnh phúc”. 

 “Ta đã giao rồi, thả người”. Thiên Tàn hai mắt đỏ bừng. 

 “Thả người?” Diệp Thành cười, trong nụ cười mang chút tà mị và khát máu, hắn của hiện giờ càng giống ma quỷ. 

 Hắn vung kiếm, một kiếm chặt đứt tâm mạch của cô gái áo trắng. 

 “Diệp Thành, ta giết ngươi”. Thiên Tàn thét gào, một bước đạp vỡ đại địa, lăng thiên đánh một chưởng bổ về phía Diệp Thành. 

 Diệp Thành mặt lạnh như băng, nhẹ nâng tay lên, ngăn cấm hư thiên bốn phương. 

 Thiên Tàn ở giữa không trung lập tức bị giam cầm, vẫn còn đang giữ tư thế lăng thiên bổ chưởng, không thể động đậy. 

 Một đạo thần quang bay ra từ đầu ngón tay Diệp Thành, xuyên thủng Đan Hải của Thiên Tàn, tu vi của hắn ta bị phế hoàn toàn. 

 A...! 

 Thiên Tàn rống giận, rít gào một cách cuồng loạn, mặt đầy huyết lệ, cực kỳ bi ai. 

 “Đau lòng sao?”. Diệp Thành hứng thú nhìn Thiên Tàn: “Dưới núi Chư Thiên, ta cũng đã đau đớn giống như ngươi”. 

 A...! 

 Thiên Tàn vẫn rít gào, giống như kẻ điên. 

 Hắn ta hối hận rồi, hối hận không nên chọc vào Diệp Thành, hắn ta và Diệp Thành vốn không có thù oán, mà lại muốn tham gia vào cuộc vây giết kia, cứ thế rơi vào kết cục như hiện nay, còn làm liên luỵ đến người hắn ta yêu nhất. 

 Hắn ta hối hận, hắn ta đau lòng, điên cuồng đến mất đi lý trí. 


 Đó vốn không phải cô gái áo trắng thật, mà là dùng một tảng đá biến thành. 

 Hắn ngưng tạo cảnh tượng cô ta bị giết, cũng chỉ là muốn khiến cho Thiên Tàn cảm nhận nỗi đau thật sự, đó là cái giá mà hắn ta phải trả. 

 Mà cô gái áo trắng thật, giờ phút này đã được Diệp Thành thả ra, nằm ngủ yên, không hề biết cảnh tượng đẫm máu lúc trước. 

 Hắn không giết cô ta, oan có đầu, nợ có chủ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.