Tiên Võ Đế Vương

Chương 2340:  Hắn ta sợ



"Mở sát trận giết chết hắn", trong vô số tiếng la hoảng sợ có người gầm lên, một tòa sát trận bị bọn họ hợp tác thi triển sống lại Tịch Diệt, quét về phía Diệp Thành. 

 Phụt! 

 Máu tươi bắn ra, nửa người Diệp Thành lập tức bị nổ nát. 

 Song, Huyết Kế Giới Hạn bất tử khó thương, tốc độ lành lại cực kỳ khủng bố, cơ thể rách nát kia của hắn lập tức khôi phục như cũ. 

 Giết! 

 Tiếng hét của Diệp Thành như sấm nổ, đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm vào từng bóng người trên vương tọa ở phía sau. Những kẻ xông tới bị hắn làm lơ, múa may Long Đạo, máu me bay tứ tung. 

 Giết! 

 Một đám người đồng loạt ra tay, nào là thần thông pháp khí, trận bàn, sát kiếm ùn ùn đánh tới. 

 Mảnh không gian kia trực tiếp sụp đổ, đất trời biến sắc. 

 Diệp Thành cũng không sợ, dùng cơ thể trực tiếp đón đỡ, múa may Long Đao, đao mang dài cả trăm trượng lóe lên, vô số giọt máu tươi bắn lên. 

 Hắn quả thật như một vị Ma Thần cái thế tắm máu bước ra từ núi thây biển máu, đánh khắp bát hoang, giết cho trời sụp đất nứt, chư thiên khóc thét. 

 Đám đông trên trời hoảng sợ, tay cầm kiếm run bần bật. Diệp Thành quá mạnh, quả thật chẳng khác gì một Sát Thần bò lên từ dưới Địa Ngục. 

 "Kẻ chắn ta chết!", Diệp Thành liều chết xông lên, ma sát khủng bố nuốt sống cả vòm trời, tiếng quát như sấm sét vọng lại từ xa xưa, không gian cũng ầm ầm chấn động. 

 Từng mảng từng mảng người ngã xuống, hết người này đến người khác hóa thành tro bụi, bị ma sát rợp trời nghiền nát. 

 Đây là một cảnh tượng máu me khủng bố nhất trên đời. 

 Vài chục nghìn người bị một mình Diệp Thành giết tả tơi và bị ép cho liên tục lùi về phía sau, không ai dám đi đầu xông lên. 

 "Một đám ăn hại!", thần tử Hồn Tộc hừ lạnh, vọt lên trời rồi xông về phía Diệp Thành. 

 Chỉ thấy xung quanh hắn ta chợt xuất hiện chín sợi dây xích có sấm sét vờn quanh như những con rắn. 

 Đó là Xích Khóa Hồn, bên trên khắc đầy ký hiệu nhằm vào nguyên thần. Một khi bị trói thì cả người lập tức bị giam cầm. 

 Xoẹt! Xoẹt! 

 Tiếng xích sét ma sát vào nhau vang lên, thần tử Hồn Tộc ra đòn. 

 Chín sợi Xích Khóa Hồn đồng loạt tế ra rồi bắn về phía Diệp Thành. 

 Diệp Thành thấy là thần tử Hồn Tộc thì giơ đao bổ ra một con đường máu, sau đó xông thẳng về phía hắn ta. 

 Xích Khóa Hồn trực tiếp bị nghiền nát, bị ma sát nuốt hết. 

 Thần tử Hồn Tộc bị phản phệ lùi lại mấy bước rồi phun ra một ngụm máu. 

 "Trấn áp cho bổn vương!", thần tử Hồn Tộc hét lên, giữa trán bắn ra ánh sáng biến thành một cái pháp khí. 

 Nhìn kỹ thì là một cái đỉnh, nói chính xác là Hỗn Độn Đỉnh của Diệp Thành, trực tiếp đè xuống. 

 Buồn cười hơn là Hỗn Độn Đỉnh mới bay được nữa đã vòng về đập cho thần tử Hồn Tộc lảo đảo một cái. 

 Người xung quanh nhìn mà buồn cười, dùng đỉnh của Diệp Thành để trấn áp hắn, đầu óc ngươi bị úng đấy hả! 

 Thần tử Hồn Tộc hộc máu, bị thương không nhẹ, còn tức anh ách. 

 Não hắn ta không phải bị úng, mà là bị lừa đá, 

 Còn chưa luyện hóa Hỗn Độn Đỉnh đã tìm đường chết muốn trấn áp Diệp Thành. Kia chính là chủ nhân của Hỗn Độn Đỉnh đó. 

 Giờ thì hay rồi, không cẩn thận bị đánh cho bị thương nặng, cơ thể bị đập nát bươm. 

 Diệp Thành xông tới, một chưởng đập xuống tựa nghìn cân. 

 Thần tử Hồn Tộc trực tiếp bị đánh sấp xuống, còn chưa đứng vững, cơ thể mạnh mẽ đã bị nghiền thành một đống thịt vụn. 

 "Cứu ta!", nguyên thần thần tử Hồn Tộc bay ra, không dám đánh tiếp chạy về phía đám thần tử Tiên tộc. 

 Hắn ta sợ, thật sự sợ, con ngươi tràn ngập vẻ khủng hoảng! 

 Hắn ta là Thánh Nhân vậy mà lại thua trong vòng ba chiêu. 

 Buồn cười hơn là đối thủ của hắn ta lại chẳng có gì hết, chỉ có mỗi Huyết Kế Giới Hạn là đã mạnh đến nỗi khiến thần tử Hồn Tộc không có sức chống lại. 

 "Lão phu bấm tay tính toán, tên kia là chạy lên để nộp mạng", trong số những người xem cuộc chiến, có ông lão lại bắt đầu giả vờ làm thầy bói, vẻ mặt đầy thâm ý nói. 

 "Đồ ăn hại!", thần tử Ma Tộc và Thần Tộc cười lạnh, một trái một phải cùng nhau xông lên trời. 

 Hai người họ chia nhau căn nguyên Thánh Thể nên khí huyết cuồn cuộn như biển, cơ thể và sức lực lập tức tăng lên một mảng lớn. 

 Cũng vì lẽ đó mới khiến họ kiêu ngạo không coi ai ra gì, muốn giết chết Diệp Thành để giải nỗi hận trong lòng. 

 Diệp Thành lướt qua vòm trời, Hỗn Độn Thần Đỉnh trên đầu hóa thành một thanh sát kiếm chém về phía thần tử Hồn Tộc. 

 Con ngươi hắn đen kịt trông rất khủng bố, sức chiến đấu lại càng đáng sợ. 

 Thần tử Hồn Tộc bị một kiếm chém bay, nguyên thần vỡ thành từng mảnh suýt nữa hồn phi phách tán, bỏ chạy thục mạng. 

 "Chết đi!", thần tử Ma Tộc mặt mày dữ tợn xông lên đầu, cầm ma kiếm giơ lên bổ xuống. 

 Diệp Thành cũng không né, vẫn đánh thần tử Hồn Tộc. 

 Bởi vì hắn không hề phòng ngự nên đã bị thần tử Ma Tộc chém trúng, từ đỉnh đầu chém thẳng xuống gót chân. Diệp Thành bị chém một đường máu dài, suýt bị hắn ta bổ đôi. 


 Chỉ là, tuy pháp khí nhiều đó song lại khó cản được một chưởng của Diệp Thành. 

 Tiếng bảo khí vỡ vụn vang lên, từng mảnh nhỏ rơi vãi xuống đất. 

 Lớp phòng ngự mà thần tử Hồn Tộc dùng hết vốn liếng tạo thành bị một chưởng của Diệp Thành đánh tan. Nguyên thần hắn ta lập tức trở nên trong suốt. 

 Diệp Thành vung Hỗn Độn Kiếm lên, chém ra một dải ngân hà.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.